Lúc này, Tiêu Dật trong đội ngũ của Tiêu gia có chút nóng nảy.
Hắn đã lên núi ba ngày, cũng không có giống như Liễu Thanh Phong nói chỉ có một ngày.
B ngày qua hắn một mực bị kẹt ở ngoài cửa, vô luận hắn nói như thế nào thì đệ tử giữ cửa cũng không đồng ý cho hắn đi vào.
"Khốn nạn."
Tiêu Dật lại không nhịn được mắng một câu, sau đó tức giận ngồi ở một bên.
Một lão giả bên cạnh, hỏi: "Công tử, hiện tại nhóm chúng ta làm sao bây giờ? Vị đệ tử thủ vệ này không đồng ý cho nhóm chúng ta đi vào, mà nhóm chúng ta lại không cách nào liên hệ với Tử Hà phong. Dạng dông dài này cũng không phải là biện pháp tốt, tộc trưởng đang ở nhà chờ mong tin tức của nhóm chúng ta đó."
"Ta có thể làm sao bây giờ? Hiện tại tiến vào cũng vào không được, quay về cũng không xong, chỉ có thể chờ đợi mà thôi." Tiêu Dật vô lực nói: "Còn một tháng nữa chính là thu đồ đại điển của Bổ Thiên giáo, nếu như nhóm chúng ta còn không thể đi vào thì chỉ có thể chờ một tháng sau."
Một tháng sau sao?
Lời này vừa nói ra, cả đám Tiêu gia lập tức ủ rũ, vì chờ đến một tháng sau đoán chừng món ăn cũng đã lạnh.
Bây giờ đại kiếp lúc nào cũng có thể bộc phát, thật đến thời điểm đó có lẽ đã không còn kịp rồi.
Tiêu Dật làm sao lại không minh bạch cái đạo lý này, thế nhưng trong lòng hắn cũng rõ ràng sốt ruột là vô dụng.
Tiêu Dật hiểu rõ tình huống của Tử Hà phong, đệ tử môn hạ của Diệp Thu chỉ có ba vị, ngoài sơn môn căn bản không có đệ tử trấn giữ nên sẽ không ai trở về Tử Hà phong thông báo.
Cho nên hắn chỉ có thể chờ đợi, nếu như vận khí tốt vừa vặn có người của Tử Hà phong đi ngang qua nơi này thì có lẽ bọn hắn còn có cơ hội.
"Không được, ta không thể cứ ngồi chờ chết như vậy được."
Sau khi suy tư một lát, Tiêu Dật lại lần nữa đứng lên đi đến trước sơn môn, hướng về phía vị đệ tử thủ vệ kia nói.
"A hi hi, vị đại ca gì ơi, ngươi để cho ta đi vào đi, Tiêu gia chúng ta là gia tộc thủ hạ của Diệp chân nhân tại Tử Hà phong. Ta nói thật đó, ta không hề lừa ngươi a."
"Chỉ cần ngươi để cho ta đi vào thì ta nhất định sẽ báo đáp ngươi thật lớn."
Nhìn xem khuôn mặt cười hì hì của Tiêu Dật, vị đệ tử thủ vệ của Thủ phong tên là Thường Tuân cười mà giống như không phải cười nhìn xem hắn, nói: "Xạo, ngươi lại nói xạo! Mấy ngày qua ngươi đã lần thứ mười nói với ta ngươi là người của gia tộc thủ hạ của Diệp sư thúc rồi. Nếu ngươi cứ tiếp tục nói xạo như vậy thì ta nhìn ngươi đến cùng còn có thể xạo ra cái dạng gì."
Thường Tuân căn bản không tin lời của Tiêu Dật, bởi vì trong mấy ngày ngắn ngủi vừa qua đã có không biết bao nhiêu gia tộc giả mạo thành gia tộc thủ hạ của Tử Hà phong.
Hắn xác thực có nghe nói qua Tử Hà phong tại dưới núi có một cái gia tộc thủ hạ, tựa như là Tiêu gia thành Quảng Lăng. Nhưng vấn đề là trong mấy ngày qua đã có rất nhiều Tiêu gia thành Quảng Lăng đến xin vào.
Thường Tuân chỗ nào biết rõ đến cùng cái gia tộc nào mới thật sự là Tiêu gia.
Hắn lại không biết người của Tiêu gia cho nên đã trực tiếp cho rằng hết thảy đều là kẻ lừa đảo.
"Bà mẹ nó. Đừng cản ta. Ta muốn đánh hắn." Tiêu Dật trực tiếp bạo nổ, vì hắn đã nói hết lời mà Thường Tuân vẫn không tin, ngay lập tức liền bày ra tư thái muốn đơn đấu.
Tiêu Dật ra vẻ liều mạng, nhưng khi nhìn lại thì hắn thấy mấy vị tộc thúc của hắn vậy mà thật sự không có cản hắn.
Tiêu Dật lập tức có chút xuống đài không được, ánh mắt vội vàng ra hiệu.
Còn tốt là đã có người phản ứng lại hắn mà chạy tới giữ chặt hắn, nói: "Công tử, đừng xúc động, đừng xúc động."
Sau khi bị ngăn lại, Tiêu Dật cuối cùng cũng có bậc thang xuống đài, nói: "Hừ, hôm nay nếu không có người ngăn cản thì ta sẽ quyết đấu với ngươi."
Thường Tuân buồn cười, giữ im lặng nhìn xem tên cà lơ phất phơ trước mặt mình đang tự biên tự diễn.
Công việc thủ vệ sơn môn này vốn là buồn tẻ vô vị, nhưng mấy ngày qua lại có vị tự xưng là Tiêu công tử này tới ngược lại đã tăng thêm không ít niềm vui thú.
Tiêu Dật không biết đến là hắn vừa làm một màn kia vừa vặn bị Triệu Uyển Nhi mới đến trông thấy, khiến cho nàng lập tức cười to.
"Ha ha ha, đây không phải là Tiêu công tử sao, mới nửa năm không gặp mà ngươi đã tấu hài như thế rồi ư?"
Tiêu Dật đang tức giận thì sau lưng truyền tới một giọng nói nhạo báng quen thuộc, hắn lập tức nở nụ cười quay đầu lại.
Tiêu Dật liếc mắt liền nhìn thấy sau lưng Thường Tuân là Triệu Uyển Nhi mặc một thân áo bào đỏ đang đi tới, bên người nàng còn có một tiểu lo li.
"Tía má ơi, Uyển nhi tỷ, ngươi cuối cùng cũng tới a." Tiêu Dật lập tức kích động hô lên, kém chút thì khóc.
Ba ngày rồi, ngươi có biết ba ngày qua ta trải qua thế nào không?
Triệu Uyển Nhi nhếch miệng cười, đối với sự biểu diễn của Tiêu Dật nàng đã sớm miễn dịch.