Triệu Uyển Nhi nói với Thường Tuân: "Vị sư huynh thủ vệ này, đây là Tiêu công tử của thành Quảng Lăng, cùng với sư tôn của ta có chút quen biết, vậy ngươi có thể mở cửa ra cho bọn hắn tiến vào được không?"
Thường tuân nhìn lại, phát hiện chính là Triệu Uyển Nhi thì lập tức giật nảy mình.
"Định mệnh, tiểu tử cà lơ phất phơ này thật sự là người của Tiêu gia thành Quảng Lăng sao?" Thường tuân lập tức xoay chuyển thái độ một phát một trăm tám mươi độ.
Hắn chỉ là một tên đệ tử thủ vệ bình thường. Đối với Triệu Uyển Nhi là dạng đệ tử thân truyền thì hắn chỉ có thể ngưỡng vọng.
Triệu Uyển Nhi là ai chứ? Nàng chính là hồng nhân của Bổ Thiên giáo, là nữ thần trong mộng của biết bao nam nhân.
Gặp nàng mở miệng hỏi chính là một câu sư huynh, Thường Tuân trong nháy mắt run lên, kém chút tung bay lên trời.
"Ôi chao, nàng gọi ta là sư huynh ư? Hô hô hô. . . Nữ thần vậy mà gọi ta là sư huynh. Chẳng lẽ nàng có ý tứ với ta?" Trong lòng Thường Tuân không khỏi miên man bất định, kém chút nữa hắn đã chảy nước dãi.
Một tiếng sư huynh này đủ để cho hắn trang bức một năm a.
Sau khi tỉnh táo lại, thái độ của Thường Tuân trong nháy mắt liền đảo ngược.
"A hi hi, thì ra ngươi thật sự là Tiêu công tử, có nhiều đắc tội, có nhiều đắc tội."
"Lúc trước ta cũng là theo lẽ công bằng mà làm việc, mong rằng Tiêu công tử chớ trách."
Xác nhận thân phận Tiêu Dật về sau, Thường Tuân vội vàng mở ra trận pháp để cho cả đám Tiêu gia tiến vào.
Trong lòng hắn cũng là sợ hãi một trận, còn tốt là hắn thông minh khi theo nhiệm vụ mà làm việc, chứ không hề chủ động trêu chọc người và cũng không xem nhẹ bất luận người nào.
Không cho bất kỳ người nào bên ngoài vào trong Bổ Thiên giáo chính là mệnh lệnh của chưởng giáo. Cho nên Thường Tuân cũng không cần lo lắng Tử Hà phong lát nữa sẽ thu thập hắn.
Sau khi đi vào, Tiêu Dật rốt cục nới lỏng một hơi. Ba ngày qua tinh thần hắn đều sắp không xong, may mắn là cuối cùng hắn vẫn được tiến vào.
"Hừ, bản công tử cũng đã sớm nói mà ngươi còn không tin. Hiện tại ngươi đã tin chưa?"
Nhìn xem Thường Tuân mang bộ dạng cười đùa tí tửng mà Tiêu Dật lập tức giận không chỗ phát tiết.
Thế nhưng người ta cũng chỉ là theo lẽ công bằng mà làm việc, Tiêu Dật cũng không làm gì được người ta.
"A hi hi, ta biết rồi." Thường Tuân cười đáp.
Triệu Uyển Nhi cười nhạt một tiếng, nói: "Được rồi, đi thôi. Sư tỷ đang ở Càn Thanh điện chờ chúng ta."
Nói xong nàng mang theo tiểu Linh Lung trước một bước bay trở về Tử Hà phong, còn Tiêu Dật vội vàng kêu gọi một đám cao thủ của Tiêu gia đuổi theo các nàng.
Ngoài sơn môn, một đống người đưa mắt nhìn xem bọn họ ly khai, hiện trường an tĩnh một mảnh. Sauk khi bọn họ đã đi xa, trong nháy mắt một trận oanh động liền bắt đầu.
"Vãi lồng, các ngươi nhìn thấy không, vừa rồi tiểu nha đầu kia chính là đệ nhất nhân của đại hội luận đạo tại Vân đỉnh sơn lần này đấy."
Lời này vừa nói ra, hiện trường lập tức chấn kinh, tất cả mọi người đều giật nảy cả mình.
"Cái gì? Tiểu lo li kia chính là đệ nhất nhân của đại hội luận đạo tại Vân đỉnh sơn lần này sao?"
"Chuyện này làm sao có thể? Nàng mới bao lớn a, đoán chừng còn không có dứt sữa nha, vậy mà nàng lại là đệ nhất nhân thế hệ trẻ tuổi rồi ư?"
Nhìn xem tiểu Linh Lung vừa rồi đi theo bên cạnh Triệu Uyển Nhi, nàng nhu thuận đáng yêu, trông không có chút sức chiến đấu nào, vậy làm sao lại là đệ nhất nhân của đại hội luận đạo tại Vân đỉnh sơn lần này được?
Chuyện này cùng bọn hắn trong tưởng tượng có chênh lệch cũng quá lớn đi.
"Các ngươi thì biết cái gì. Các ngươi có biết nàng là ai không? Nàng chính là Tiên nhân chuyển thế, chỉ là đệ nhất nhân thế hệ trẻ tuổi thì tính là gì."
"Tiên nhân chuyển thế á?"
Nghe vậy toàn trường lập tức sôi trào, rất nhiều người chưa từng đi tới Vân Đỉnh sơn nên căn bản không biết chuyện này.
Bây giờ nghe thấy, Tử Hà phong có một vị đệ tử lại là Tiên nhân chuyển thế trong truyền thuyết thì liền giật nảy mình.
"Không sai, lúc ấy vị lão thái đẩu Tử Dương chân nhân của thánh địa Thiên Trì đã nói như vậy."
"Nàng hoàn toàn xứng đáng là Tiên nhân chuyển thế, hơn nữa nàng còn có Diệp chân nhân làm sư tôn, truyền thụ đạo pháp của hắn, cho nên thực lực của nàng thâm bất khả trắc."
"Các ngươi không nhìn thấy trước đó nàng loạn giết tại Vân Đỉnh sơn, tràng diện kia rất điên cuồng."
"Đằng đẵng mấy trăm tên đệ tử của Chí Tôn điện cũng không thể ngăn lại nàng, đều bị nàng một tay đào thải."
"Về sau nàng càng là một đường giết tới đỉnh núi của Vân đỉnh sơn rồi thành công đăng đỉnh."
"Đừng nhìn nàng mặt ngoài nhu thuận đáng yêu, nhưng khi nàng bốc hoả chính là lúc Ma Vương hiện thế."
Có người mở miệng nói ra, vừa nghĩ tới ở Vân Đỉnh sơn tận mắt nhìn thấy một màn kinh kia cho tới hôm nay còn có bóng ma tâm lý, hắn hiện tại cũng đã có chứng sợ hãi tiểu lo li.
Đám người nghe hắn trình bày xong thì triệt để chấn kinh.
"Trời ạ, thật bất khả tư nghị! Thế gian lại có tồn tại kinh khủng như vậy sao?"
"Nếu như nàng cứ dựa theo cái xu thế này mà phát triển, lấy tiềm lực của nàng mà muốn trở lại đỉnh phong kiếp trước thì căn bản không phải là vấn đề gì."
Nói tới chỗ này, trong mắt tất cả mọi người lập tức tỏa ra ánh sao.
Có câu một người thành tiên, gà chó lên trời.
Nếu như tiểu Linh Lung có thể thành tiên, vậy sư tỷ, sư huynh đệ của nàng khả năng đều sẽ bởi vì quan hệ nhân quả với nàng mà cũng thành tiên theo.
Đó là cơ duyên mà biết bao nhiêu người tha thiết ước mơ nhưng đều không được!