Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 487 - Chương 487 - Nhân Quả Khó Nhận

Chương 487 - Nhân Quả Khó Nhận
Chương 487 - Nhân Quả Khó Nhận

Lúc này, tại bên trong đại điện, tất cả thủ tọa các mạch đều đã ngồi vào vị trí, mà tất cả đệ tử tinh anh cũng đã đứng sẵn chờ phân phó.

Còn lại một loạt trưởng lão cũng là lần lượt ngồi xuống, chờ đợi chưởng giáo an bài.

Minh Nguyệt đi tới liền gật đầu đối với Mạnh Thiên Chính xem như chào hỏi, sau đó nàng đi về vị trí của mình.

Lâm Thanh Trúc làm vãn bối nên đương nhiên không thể làm vậy. Nàng mang theo Triệu Uyển Nhi cùng tiểu Linh Lung hành lễ, nói: "Sư điệt Lâm Thanh Trúc bái kiến chưởng giáo sư bá."

"Sư điệt Triệu Uyển Nhi bái kiến chưởng giáo sư bá."

Tiểu Linh Lung thì là ngẩn người, nhìn xem hai vị sư tỷ hành lễ mà cũng học được một chút, giọng nói non nớt, mười phần đáng yêu, nói: "Sư điệt Linh Lung, bái kiến. . ."

Nàng nói còn chưa dứt lời thì Mạnh Thiên Chính trên chỗ ngồi bỗng nhiên trong lòng run lên, vội vàng ngắt lời: "Đừng đừng đừng. . . Ta không chịu nổi phần hành lễ của ngươi đâu."

Lâm Thanh Trúc cùng Triệu Uyển Nhi thì ông ta ngược lại là có thể tiếp nhận, nhưng tiểu Linh Lung thì ông ta tuyệt đối không dám.

Mạnh Thiên Chính lắc mình bay xuống, đưa tay nâng đỡ tiểu Linh Lung, không dám để cho nàng hành lễ với mình.

Người khác không biết rõ chứ ông ta thì rất rõ ràng. Tiểu nha đầu này chính là chân chính Tiên nhân chuyển thế, mang theo nhân quả kiếp trước, vả lại chân thân của nàng đã hiện hình.

Chỉ có Diệp Thu là một tên Ngoan Nhân thì mới dám gánh chịu phần nhân quả này, còn ông ta nào có thể chịu nổi.

Nếu như một ngày nào đó ông ta không cẩn thận mà trực tiếp bị nàng đánh cho dát thì phải đi đâu để nói rõ lí lẽ đây? Ông ta còn muốn sống thêm mấy năm nữa a.

Gặp Mạnh Thiên Chính không để cho mình hành lễ, tiểu Linh Lung lập tức không vui vẻ. Vì cái gì sư tỷ có thể mà ta lại không thể chứ?

Tính bướng bỉnh của nàng vừa lên mà lập tức quỳ xuống hai chân, Mạnh Thiên Chính thấy vậy liền bị hù cho mồ hôi lạnh chảy ròng.

Mẹ nó, ngươi đây là chê ta chết không đủ thảm mà còn muốn bổ thêm hai đao nữa sao?

Còn may là Mạnh Thiên Chính phản ứng nhanh, lúc tiểu Linh Lung còn không có quỳ xuống thì ông ta đã trực tiếp đỡ nàng đứng lên.

"Ha ha ha, Linh Lung, ngươi không phải làm đại lễ, đại khái chào hỏi một cái là được rồi." Mạnh Thiên Chính một bên chột dạ, một bên trấn an.

Tiểu Linh Lung có chút không hiểu vì sao ông ta lại kháng cự nàng hành lễ như thế, chẳng lẽ sư tôn dạy mình gặp trưởng bối thì phải hành lễ là không đúng sao?

Tiểu Linh Lung gãi gãi đầu, bỗng nhiên nhìn về phía Tề Vô Hối rồi nhếch miệng cười một tiếng.

Người sư bá này sư tôn đã nói, nếu ta có việc gì thì cứ hành lễ với hắn.

"Sư điệt Linh Lung bái kiến. . ."

"Định mệnh." Trên ghế thủ tọa, Tề Vô Hối bỗng nhiên trong lòng run lên.

Cái này cũng có thể chuyển đến người ta sao?

Nằm cũng trúng đạn ư?

Nguyên bản hắn còn mang bộ dáng xem kịch vui thì sắc mặt lập tức hoàn toàn trắng bệch.

Còn tốt là hắn phản ứng nhanh, một bước đi thẳng tới bên người tiểu Linh Lung, cười nói: "A hi hi, tiểu sư điệt, ngươi không phải làm cái đại lễ này đâu."

Tề Vô Hối mồ hôi lạnh chảy ròng, đem tiểu Linh Lung nâng đỡ, trong lòng hoảng sợ một trận.

Ngay cả sư huynh Mạnh Thiên Chính của hắn cũng không dám nhận nhân quả của nàng, vậy cho hắn một trăm cái lá gan thì hắn cũng không dám.

Một màn buồn cười này đều rơi vào trong mắt các đệ tử, tất cả mọi người lập tức mê man.

"Đây là có chuyện gì? Vì sao chưởng giáo sư bá và Tề sư bá lại sợ hãi tiểu nha đầu này như thế?"

"Tuy nói nàng là hạng nhất của đại hội luận đạo tại Vân Đỉnh sơn, nhưng cũng không thể để cho hai vị cường giả Chí Tôn cảnh sợ hãi như vậy được."

Trong bọn họ, có một bộ phận người cũng không biết rõ thân phận của tiểu Linh Lung cho nên rất nghi hoặc.

"Các ngươi thì biết cái đếch gì. Vị tiểu sư muội tại Tử Hà phong này của chúng ta chính là Tiên nhân chuyển thế, mang theo nhân quả kiếp trước."

"Thế gian này cũng chỉ có Diệp sư thúc là Ngoan Nhân như thế thì mới dám thừa nhận loại nhân quả này."

Nghe xong người kia giải thích, mọi người liền bừng tỉnh đại ngộ, trong nháy mắt nội tâm bắt đầu kính sợ.

"Vãi chưởng, nhóm chúng ta phải cách xa tiểu nha đầu này một chút, miễn cho dính vào nhân quả có thể nguy hiểm đến tính mệnh."

Tất cả mọi người lập tức lộ ra biểu lộ lòng vẫn còn sợ hãi, mà trong đại điện tiểu Linh Lung thấy mình hành lễ lại bị ngăn cản thì càng thêm không vui.

Không phải sư tôn đã nói về sau gặp trưởng bối thì ta đều phải hành lễ sao?

Những vị sư bá này làm sao lại không biết tốt xấu như thế nhỉ? Ta hành lễ với bọn hắn mà bọn hắn còn không muốn là thế nào?

Tiểu Linh Lung nhìn xem Tề Vô Hối một chút, sau đó tròng mắt đảo một vòng, rồi quét nhìn đám thủ tọa, trưởng lão khác.

Những thủ tọa, trưởng lão kia thấy vậy mà trong lòng giật mình, mỗi một người bị nàng đảo mắt qua thì đều âm thầm cầu nguyện: Ngươi tuyệt đối đừng khách khí với ta a!

Tiểu Linh Lung nhìn một vòng xong cắn cắn ngón tay, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì.

Trên mặt nàng bỗng nhiên lộ ra nụ cười điên cuồng, dần dần làm càn.

Bình Luận (0)
Comment