Cùng lúc đó, ở tại bên trên tuyệt lĩnh Hoang Sơn, Chí Tôn điện lại là vô cùng yên tĩnh.
Mấy tháng trước bọn hắn cũng đã đối với bên ngoài tuyên bố đóng lại sơn môn, bây giờ biết được cái tin này để cho Thanh Diệu đạo nhân tức đến muốn chửi má nó.
"Bành."
Bên trong đại điện của Chí Tôn điện, Thanh Diệu đạo nhân phẫn nộ lật cái bàn, mắng mỏ: "Bổ Thiên giáo đáng chết, bọn hắn dám lớn mật như thế sao? Dưới loại tình huống này mà bọn hắn còn dám ra mặt ư? Bọn hắn liền không sợ đạo thống truyền thừa Thượng Cổ của mình sẽ bị diệt vong à?"
Thanh Diệu đạo nhân lúc này cực kỳ biệt khuất, Chí Tôn điện đóng lại sơn môn cũng không có chuyện gì, dù sao trước mặt hạo kiếp người người đều cảm thấy bất an. Nhưng vấn đề ở chỗ Bổ Thiên giáo bỗng nhiên làm như vậy, chẳng phải tại trong lòng thế nhân Chí Tôn điện đã trở thành ví dụ tốt nhất cho kẻ tham sống sợ chết rồi sao?
Cả hai đồng dạng là thánh địa đỉnh tiêm tại Đông Hoang, nhưng tại sao chênh lệch lại lớn như thế?
Thanh Diệu đạo nhân vô cùng hối hận, thậm chí là cực độ phẫn nộ.
Cái quyết sách này là do sư tôn Cố Kiếm Sưởng của ông ta làm chủ, chứ ông ta căn bản không nghĩ tới việc ẩn thế, nhưng Cố Kiếm Sưởng lại khăng khăng làm vậy.
Dẫn đến hiện tại Chí Tôn điện đã triệt để trở thành trò cười cho thiên hạ, nếu như về sau mọi người có thể bình yên vô sự vượt qua trận đại kiếp này, vậy Chí Tôn điện nào còn mặt mũi xuất hiện trong mắt thế nhân nữa
Vào lúc nguy nan thương sinh cần ngươi mà ngươi không ra tay cứu giúp, vậy mà khi thái bình thịnh thế ngươi lại xuất hiện để trang bức, ngươi nghĩ nhân dân là kẻ ngu sao?
Nghe thấy Thanh Diệu đạo nhân ở phía trên mắng to, tất cả mọi người đều không dám nói lời nào.
Trong đám người, Mạc Nghĩa cụt một tay mặt không thay đổi nhìn xem Thanh Diệu đạo nhân, trong lòng hắn đã toát ra một cái ý nghĩ mười phần to gan.
Khi Mạc Nghĩa nhìn xem tay áo trống rỗng của mình mà ý nghĩ trả thù của hắn càng phát ra mãnh liệt. Hắn đã chờ đợi lâu như vậy, rốt cuộc cũng đã đợi được cái cơ hội này, vậy hắn không thể nào buông tha.
Chỉ tiếc là Thanh Diệu đạo nhân giờ phút này còn chưa ý thức được tâm trả thù của Mạc Nghĩa lại mãnh liệt như vậy.
Trong lúc Thanh Diệu đạo nhân còn đang hùng hùng hổ hổ, thì bên trong đại điện Cố Kiếm Sưởng bất chợt hiện thân.
Gặp ông ta đến tất cả mọi người liền cúi đầu hàng lễ: "Cung nghênh lão tổ."
"Sư tôn, tại sao ngài lại tới đây?" Trông thấy Cố Kiếm Sưởng hiện thân, Thanh Diệu đạo nhân lập tức nhướng mày, do thân phận hạn chế nên cũng hành lễ, hỏi.
"Hừ. . ." Cố Kiếm Sưởng không cho Thanh Diệu đạo nhân sắc mặt tốt, bởi vì vừa rồi Thanh Diệu đạo nhân chửi rủa cái gì ông ta đều đã nghe được.
Dù cho Thanh Diệu đạo nhân không phải nhắm vào ông ta, nhưng cũng bất mãn đối với lựa chọn của ông ta. Đây chính là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.
"Hừ! Nếu như ta còn không ra thì ngươi chẳng phải là muốn lật trời rồi sao?" Cố Kiếm Sưởng không khách khí chút nào mà hừ lạnh nói, Thanh Diệu đạo nhân lập tức giận tái mặt.
Lục Ngôn ở một bên nhìn thấy sư tôn bị sỉ nhục thì cũng yên lặng nắm chặt nắm đấm.
Hắn đại khái đã đoán được vị sư tổ này của mình rất bất công, đối với sư tôn của hắn có sự phòng bị.Thậm chí có một lần ông ta còn muốn đem chức vụ Đại trưởng lão truyền lại cho tên tiểu đồ đệ Vãn Phong của mình.
Thế nhưng Vãn Phong hiện tại có tu vi quá thấp nên không thể phục chúng, do đó Cố Kiếm Sưởng vẫn một mực không có làm như thế.
Nguyên bản Lục Ngôn cũng không biết những chuyện này, trong lòng hắn còn cảm thấy vị sư tổ này rất tốt khi chịu truyền cho hắn bí pháp Thiên giai.
Nhưng sau khi Lục Ngôn hiểu rõ mọi chuyện, hảo cảm trong lòng hắn thẳng tắp trượt xuống, thậm chí hắn còn cảm thấy chán ghét Cố Kiếm Sưởng.
Bởi vì Cố Kiếm Sưởng làm như thế căn bản cũng không phải là vì tốt cho Lục Ngôn, mà chỉ đơn thuần là muốn mượn tay của Lục Ngôn lấy về một đợt khí vận nhân gian, từ đó thuận tiện vãn hồi mặt mũi thất bại của ông ta tại Vân Đỉnh sơn năm đó.
Nhưng Cố Kiếm Sưởng nào ngờ Lục Ngôn lại bại dưới tay Lâm Thanh Trúc, từ đó về sau ông ta liền không cho Lục Ngôn sắc mặt tốt.
Nghe thấy Cố Kiếm Sưởng quát lớn, nội tâm Thanh Diệu đạo nhân cất giấu một chút tức giận, nhưng rất nhanh liền đè nén xuống dưới.
Thanh Diệu đạo nhân không có phản bác, bởi vì ông ta biết rõ tại thời điểm này vô luận mình có nói gì cũng đều là sai.
Trước khi có được thực lực có thể khiêu chiến Cố Kiếm Sưởng, Thanh Diệu đạo nhân tuyệt đối không dám nói một chữ "Không" với Cố Kiếm Sưởng, bởi vì chính ông ta và cũng vì tiền đồ của đồ nhi bảo bối của ông ta.
Thanh Diệu đạo nhân không nghĩ tới mình đã vào sinh ra tử nhiều năm như vậy cho Chí Tôn điện, cuối cùng lại đổi lấy sự đối đãi lạnh lùng như vậy của Cố Kiếm Sưởng.