So với các thánh địa khác đồng tâm hiệp lực, hài hòa vui vẻ, còn bầu không khí tại Chí Tôn điện lại có vẻ rất kiềm chế.
Trong bầu không khí tràn ngập mùi thuốc súng, lúc nào cũng có thể bộc phát ra tai hoạ ngầm ở khắp mọi nơi.
Có lẽ Thanh Diệu đạo nhân đang tự hỏi mình rốt cuộc đã phạm vào cái sai lầm gì, nhưng ông ta vẫn còn chưa ý thức được Mạc Nghĩa cũng có loại suy nghĩ này.
Mạc Nghĩa cùng Thanh Diệu đạo nhân đều trải qua như nhau, đều vì Chí Tôn điện mà vào sinh ra tử, kết quả lại nghênh đón sự vứt bỏ.
Cố Kiếm Sưởng lạnh lùng nhìn Thanh Diệu đạo nhân một cái, sau đó nhìn về phía một đám trưởng lão, đệ tử bên dưới, nói:
"Ta biết rõ các ngươi giờ phút này đang có rất nhiều nghi hoặc, và cũng rất bất mãn đối với quyết sách của ta."
"Nhưng ta nói cho các ngươi biết, chờ sau khi trận hạo kiếp này đi qua, các ngươi liền biết rõ quyết sách này của ta đến cùng có bao nhiêu anh minh thần võ."
"Loại hạo kiếp nhân gian như thế cho dù là Chí Tôn cảnh cũng vô cùng nhỏ bé, chớ nói chi là Giáo chủ cảnh trở xuống, các ngươi chỉ là sâu kiến mà thôi."
"Nếu các ngươi còn muốn sống sót thì các ngươi phải nghe ta đóng lại sơn môn, không được ra ngoài. Thời thời khắc khắc tuần sát tình huống trong núi, một điểm sai lầm cũng không thể có."
Đám người nghe vậy thì chỉ yên lặng cúi đầu, trầm mặc không nói. Bọn hắn không biết rõ là nên nghe Thanh Diệu đạo nhân hay là nên nghe Cố Kiếm Sưởng.
Thanh Diệu đạo nhân nhìn thoáng qua đám người phía dưới, trong lòng mười phần vui mừng, chí ít lòng người vẫn còn hướng về ông ta, ông ta cũng không phải là người cô đơn.
Nhưng giờ phút này cũng không phải là thời điểm Thanh Diệu đạo nhân đối nghịch với Cố Kiếm Sưởng.
Ông ta ngay lập tức nói: "Tuân lệnh pháp chỉ của Thái Thượng đại trưởng lão."
Đám người nghe Thanh Diệu đạo nhân lên tiếng liền nhao nhao trăm miệng một lời hô to: "Tuân lệnh pháp chỉ của Thái Thượng đại trưởng lão."
Một màn vi diệu này làm cho Cố Kiếm Sưởng có chút ngạc nhiên mà nhìn thật sâu Thanh Diệu đạo nhân một cái, trong lòng cười lạnh một trận.
Ta thật không nghĩ tới lão tiểu tử này cũng có chút năng lực khi có được nhiều tùy tùng như vậy!
Xem ra nếu ta muốn nắm hắn thì cũng không phải là chuyện dễ dàng!
"Hừ. . . Việc này không cần thảo luận nữa, các ngươi đi làm tốt bản chức của mình là đủ rồi."
Nói xong Cố Kiếm Sưởng lập tức bỏ mặc rời đi.
Sau khi Cố Kiếm Sưởng rời đi, ánh mắt Thanh Diệu đạo nhân rốt cục lộ ra một tia sát ý mà nhìn xem bóng lưng Cố Kiếm Sưởng cùng với Vãn Phong đi theo phía sau.
"Sư tôn." Lục Ngôn đi tới, nhỏ giọng kêu lên.
Hắn vừa rồi đã hận không thể trực tiếp động thủ. Bởi vì nhìn xem biểu lộ không ai bì nổi của Vãn Phong mà nội tâm của hắn vô cùng phẫn nộ.
Tên phế vật Vãn Phong kia ỷ vào chính mình có bối phận cao, được lão tổ sủng ái, cho nên mới dám ở trước mặt ta trang bức.
Luận thiên phú, tư chất thì ngươi có tư cách gì gọi hàng trước mặt lão tử chứ?
Thanh Diệu đạo nhân trấn an tâm tình của Lục Ngôn: "Không cần phải gấp, hiện tại thời cơ còn chưa tới, trước hết cứ để cho hắn cuồng vọng mấy ngày đi."
Trong lòng Thanh Diệu đạo nhân rõ ràng, Cố Kiếm Sưởng thì ông ta xác thực không đối phó được, nhưng Vãn Phong thì không nhất định.
Tên tiểu tử kia ỷ vào chính mình được Cố Kiếm Sưởng sủng ái mà không có chút nào giấu dốt, ngày ngày cứ đi trang bức liên tục như muốn tìm chết.
Thanh Diệu đạo nhân đã sinh ra ý nghĩ muốn diệt trừ Vãn Phong, chỉ là bây giờ còn chưa có cơ hội.
Cái vị trí Đại trưởng lão này ông ta đã ngồi đến phát ngán rồi, cho nên bất cứ lúc nào ông ta cũng có thể thoái vị.
Nhưng liền xem như thoái vị thì Thanh Diệu đạo nhân cũng phải tặng cho đồ nhi bảo bối Lục Ngôn của mình, chứ không phải cho Vãn Phong, bởi vì hắn còn chưa xứng.
Do đó vì cam đoan Lục Ngôn có thể thuận lợi kế vị thì ông ta nhất định phải làm chút bố cục.
"Ha ha ha, có ý tứ. Bây giờ các ngươi đã bắt đầu đấu đá nhau rồi sao? Xem ra cũng không cần ta xuất thủ a." Trông thấy một màn này, Mạc Nghĩa ở phía dưới lập tức lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.
Trong lòng hắn vẫn rất chờ mong tiếp xuống sẽ phát sinh sự tình có ý tứ như thế nào.
Sau đó mấy ngày, Đông Hoang coi như bình tĩnh.
Bởi vì ba đại thánh địa nguyện ý cứu dân mà từng cái tiểu thánh địa cũng nhao nhao bắt chước, cũng muốn học theo Bổ Thiên giáo đi thủ một phương thái bình.
Một thời gian sau, toàn bộ Đông Hoang đac mười phần náo nhiệt, tất cả cường giả của các đại tiên gia thánh địa đều tề xuất, riêng phần mình mở ra chiến doanh, chuẩn bị nghênh đón bão tố tiến đến.
...