"Tề chân nhân, ngài không nên do dự nữa, mau mau hạ quyết định đi." Gặp Tề Vô Hối chậm chạp không nói gì, lại có một tên cường giả ngũ cảnh vội vàng thúc giục.
Tề Vô Hối lặng lẽ nhìn về phía hắn, rốt cục cấp ra đáp án của mình.
"Hừ. . . Các ngươi đúng là một đám tham sống sợ chết. Bổ Thiên giáo chúng ta đã đối với bên ngoài thả ra lời nói muốn cùng chúng sinh cùng tiến cùng lui, cho nên chúng ta không khả năng bỏ rơi bất cứ người nào."
"Dù cho đối phương chỉ là một vị bình dân không có thực lực, nhưng đó chính là đối tượng mà chúng ta muốn bảo vệ."
"Nếu như các ngươi lo lắng chúng ta thủ hộ không được thì có thể tự động rời đi, Tề Vô Hối ta tuyệt đối không ngăn cản."
Lời này vừa nói ra, toàn trường lập tức yên tĩnh. Sau khi yên tĩnh ba giây thì bỗng nhiên trong đám người bộc phát tiếng hoan hô kịch liệt.
"Hay! Nói hay lắm! Không hổ là chấp pháp trưởng lão của Bổ Thiên giáo, phải nên bá khí như thế."
"Hừ, những tên tham sống sợ chết kia ngày thường đều ỷ thế hiếp người, hám danh hám lợi, rốt cục cũng có người có thể trị được bọn hắn."
"Nếu các ngươi sợ chúng ta thủ hộ không được thì xéo đi nhanh lên. Cùng dạng người các ngươi ở chung một chỗ kề vai chiến đấu quả thực là một loại vũ nhục đối với chúng ta."
Hiện trường vang lên từng tiếng phẫn nộ của dân chúng.
Lúc trước bọn họ đã bị những gia tộc này bức bách ức hiếp mà không dám nổi giận, nhưng bây giờ đã có Tề Vô Hối chống đỡ thì bọn họ chỗ nào còn nhịn nữa mà trực tiếp mắng chửi.
Đám cường giả của mấy đại gia tộc kia từng tên lập tức sắc mặt tái xanh, giận mà không dám nói gì.
"Tề chân nhân uy vũ."
"Tề chân nhân bá khí."
"Tề chân nhân, ta muốn sinh hầu tử cho ngài."
Từng vị thanh thiếu niên nhiệt huyết nghe thấy Tề Vô Hối nói những lời này mà đấu chí trong chỗ sâu nội tâm lại lần nữa dâng lên.
Chính là cái khí thế này, chính là loại bá khí kia.
Chỉ nghe hiện trường là một trận hoan hô, âm thanh quanh quẩn toàn bộ Thiên lĩnh, đinh tai nhức óc, vô cùng rung động.
Tràng diện kia để cho Tề Vô Hối cảm thấy thoải mái ghê gớm. Hắn không nghĩ tới mình vậy mà cũng có một ngày có thể trang bức được một cú xinh đẹp như vậy.
Nhưng trong đám người kia lại như ẩn như hiện bay ra một câu muốn sinh hầu tử cho hắn cũng bị Tề Vô Hối nghe được mà hai mắt hắn lập tức tỏa sáng.
Tề Vô Hối hướng về đám người nhìn xem một chút đến cùng là ai đã nói câu này. Sau khi tìm một vòng thì hắn phát hiện đó là một cái nha đầu béo ú cao lớn thô kệch thì bỗng nhiên giật mình một cái.
"Khụ khụ. . ."
Tề Vô Hối vội vàng thu hồi ánh mắt, hướng về phía Liễu Thanh Phong nói ra:
"Thanh Phong, ngươi mang hai ngàn đệ tử Thủ phong tiến về lối vào giữ gìn trật tự, tận hết khả năng đem tất cả mọi người đón vào."
"Các đệ tử của Tàng Kiếm phong, Quy Vân phong đi theo bên cạnh hỗ trợ an trí cho những nạn dân này, nhất định phải bảo đảm bọn họ thật chu toàn, không được có sai sót."
"Tuân mệnh." Liễu Thanh Phong trịnh trọng hô to một tiếng.
Hắn hơi có chút bội phục mà nhìn xem Tề Vô Hối một chút, sau đó quay người rời khỏi đỉnh núi để bắt đầu công việc.
Một ngày thời gian lại trôi qua, tình huống tại Tần Xuyên vẫn không có biến hoá gì quá lớn.
Hiện nay hỗn loạn còn đang lan tràn, nhưng xu thế cũng không phải quá nhanh, đến nay nó vẫn còn bồi hồi tại phương hướng của thành Quảng Lăng.
Vào lúc sáng sớm, Tề Vô Hối đang ở tại Thiên lĩnh để xử lý sự vụ thì bỗng nhiên cảm giác được một cỗ khí tức làm cho người ta hít thở không thông đang chậm rãi tới gần.
Hắn vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Hoang Nguyên bên dưới đang có lít nha lít nhít hung thú, chúng mở to hai mắt đỏ ngầu triển khai công kích đối với lối vào,
"Chuẩn bị phòng ngự!" Phát hiện một màn này, Tề Vô Hối quyết định thật nhanh mà trực tiếp hạ xuống mệnh lệnh phòng ngự.
May là bọn hắn trong mấy ngày qua đã làm tốt chuẩn bị, mà ngày hôm qua những nạn dân trên Hoang Nguyên cũng đã được bọn hắn thu nạp vào trong.
Đứng tại phía trên thiên lĩnh nhìn xem đám hung thú bốc lên hắc khí, chúng đã hoàn toàn đánh mất lý trí mà triển khai bao lớn vây đối với Tần Xuyên.
Lúc này tất cả mọi người đều luống cuống, bọn họ vốn cho rằng bọn chúng sẽ chỉ tấn công theo một cái phương hướng.
Bọn hắn đã chờ đợi suốt ngày hôm qua, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị nghênh địch, nhưng đám hung thú này lại không có dựa theo thời gian bọn hắn dự tính mà đến, ngược lại kéo dài một ngày.
Hiện tại ai nấy đột nhiên có chút nghĩ thông, đám hung thú này cũng không phải chạy lầm đường, mà bọn chúng có mục đích lấy vây quanh chi thế để vây khốn Tần Xuyên.