Trong lúc tất cả mọi người còn tưởng rằng đã hóa giải được nguy cơ, khi đang chuẩn bị chúc mừng thì một đạo hào quang màu lửa đỏ từ trên trời giáng xuống, tại phía trên khô lâu huyết sắc thình lình xuất hiện một vị Hồng Y nữ tử tuyệt sắc.
Nàng nhẹ nhàng bay tới, chậm rãi rơi xuống trên đầu khô lâu huyết sắc, ưu nhã ngồi ở chỗ đó nhìn chăm chú vào tiểu Linh Lung phía trên thiên lĩnh.
Hồng Y nữ tử đưa mắt nhìn xem đạo kiều ảnh tuyệt đại phong hoa bên trong hư vô mà nội tâm có chút rung động.
Vừa rồi trong một sát na kia, nàng cũng có chút cảm giác tinh thần hoảng hốt, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo lại.
Vị Nữ Đế tuyệt đại phong hoa kia mặc dù có thực lực cường đại, nhưng chân thân của nàng cũng không ở chỗ này, cho nên tạo thành áp bách cũng chỉ là nhất thời.
Nhìn thấy hồng y nữ tử bỗng nhiên giáng lâm, đám người không khỏi trong lòng run lên, Tề Vô Hối thì càng là lộ ra ánh mắt khiếp sợ.
"Chuyện này. . . Làm sao có thể? Nàng làm sao có thể còn sống?"
Ngay sau đó, đám trưởng lão của Bổ Thiên giáo cũng lộ ra biểu tình khiếp sợ. Bọn hắn không dám tin khi nhìn xem vị hồng y nữ tử ngồi bên trên khô lâu huyết sắc kia.
Nghe được Tề Vô Hối phát ra một câu kinh ngạc, tất cả mọi người đều nhao nhao nhìn qua.
Liễu Thanh Phong khó hiểu hỏi: "Sư thúc, người kia là ai, ngài biết nàng sao?"
Ai nấy đều rất hiếu kì bởi vì hình như đám trưởng lão của Bổ Thiên giáo cũng biết vị hồng y nữ tử này.
Trong chuyện này chắc hẳn còn có cố sự gì đó!
Tề Vô Hối hít một hơi thật sâu rồi nhìn thoáng qua đám đệ tử mới của Bổ Thiên giáo chung quanh mà lắc đầu.
Bọn hắn có khả năng không biết năm đó một trận huyết chiến tại vô nhân khu cơ hồ khiến cho toàn bộ Bổ Thiên giáo suýt chút nữa bị giết đến diệt tuyệt. Mà nhân vật chính của trận đại chiến năm đó chính là vị hồng y nữ tử tên là Thiên Mộng này.
Cũng bởi vì trận đại chiến đó mới để cho Huyền Thiên đạo nhân bị hao tổn căn cơ mà lưu lại tai hoạ ngầm, còn để cho Huyền Dịch chân nhân tâm như tro tàn, không hỏi thế sự, kết thúc hồng trần.
Đây là chuyện cũ mà Bổ Thiên giáo đã phủ bụi trăm năm và tất cả mọi người đều không muốn nhắc đến, bởi vì nó là một đoạn lịch sử chua xót.
Hiện tại Tề Vô Hối đã có chút minh bạch, vì sao những hung thú này lại vây quanh Tần Xuyên. Thì ra chúng nó đã bị Thiên Mộng sai sử đi báo thù thay nàng.
Nghĩ tới đây, nội tâm Tề Vô Hối trong nháy mắt liền tuyệt vọng.
Giờ khắc này, đám trưởng lão của Bổ Thiên giáo tham gia trận huyết chiến năm đó cũng cúi đầu, trầm mặc không nói. Còn chúng đệ tử thì càng thêm hiếu kì, ngứa ngáy trong lòng.
Tại thời khắc Thiên Mộng hiện thân, tại phía sau núi của Bổ Thiên giáo, Huyền Dịch chân nhân đang ngồi tại bên trong động phủ Ngọc Thanh bỗng nhiên mở ra hai mắt.
Trong mắt ông ta tràn đầy vẻ không thể tin, có kinh hỉ, có kinh ngạc, có bàng hoàng, có bất an.
"Nàng. . . Còn sống sao?" Huyền Dịch chân nhân lẩm bẩm trong miệng.
Nội tâm ông ta lúc này đã là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, trong lòng cũng lập tức minh bạch Thiên Mộng lần này trở về chính là vì báo mối thù bị đâm một kiếm năm đó.
Huyền Dịch chân nhân đưa tay ra, một thanh kiếm gãy mất một nửa liền xuất hiện trong tay ông ta.
Sau khi quan sát một chút Huyền Dịch chân nhân vô lực cúi đầu xuống.
Ông ta cảm nhận được khí tức của Thiên Mộng tựa hồ do nàng cố ý thả ra cho ông ta cảm nhận được.
Nhưng Huyền Dịch chân nhân cũng không đáp lại mà tiếp tục chờ đợi tại bên trong động phủ Ngọc Thanh.
Lúc này ở phía trên Thiên lĩnh, Thiên Mộng sau một hồi nhìn chăm chú vào một ngọn núi mà cảm thấy rất thất vọng.
Sau đó nàng quay đầu nhìn về phía tiểu Linh Lung, biểu lộ có chút kiêng kị.
Thiên Mộng do dự một hồi rồi trên mặt bỗng nhiên hiện ra một nụ cười ý vị thâm trường, nói: "Tiểu cô nương, cùng tỷ tỷ đi chơi nhé, tỷ tỷ có thể cho ngươi bất luận cái gì ngươi muốn."
"Nàng đang kiêng kị Linh Lung sao?" Lời này vừa nói ra, hai mắt Tề Vô Hối lập tức sáng lên, phảng phất như hắn vừa bắt được một cọng cỏ cứu mạng vậy.
Nguyên bản Tề Vô Hối còn đang suy nghĩ làm thế nào mới có thể vượt qua trận hạo kiếp này, dù sao nử nhân Thiên Mộng kia có thực lực thâm bất khả trắc.
Vả lại trăm năm thời gian đã trôi qua, nàng lại có Thôn Thiên Ma Công vô cùng cường đại, chỉ sợ tu vi của nàng đã sớm đạt đến Đại Đế cảnh.
Nếu như Thiên Mộng thật sự muốn động thủ, vậy chỉ sợ toàn bộ Bổ Thiên giáo đều sẽ bị nàng hủy diệt.
Nhưng Tề Vô Hối tuyệt đối không nghĩ tới, người cứu vớt Bổ Thiên giáo lại là một vị đệ tử nhỏ tuổi nhất, tiểu Linh Lung.
Thiên Mộng đang kiêng kị tiểu Linh Lung nên mới không dám chủ động xuất thủ, nàng lúc này đang muốn dụ dỗ tiểu Linh Lung đi cùng nàng để dễ dàng xử lý.