Sau khi nghĩ rõ ràng điểm này, Tề Vô Hối vội vàng nói: "Linh lung, đừng nghe nàng, đó là nữ nhân xấu, là nữ ma đầu giết người không chớp mắt."
Tiểu Linh Lung biểu lộ khẽ giật mình, nàng nhìn kỹ một cái thì thấy dáng dấp của Thiên Mộng cũng không giống nữ nhân xấu, đều xinh đẹp giống hai vị sư tỷ của nàng, vậy thế nào lại là nữ nhân xấu a?
Tề Vô Hối thấy lời mình nói không dùng được với Tiểu Linh Lung thì vội vàng nhìn về phía Triệu Uyển Nhi, Triệu Uyển Nhi ngay lập tức minh bạch cái gì, nói: "Linh lung, nghe lời của Tề sư bá, không cần để ý đến nàng."
Nguyên bản tiểu Linh Lung còn có chút chưa quyết định, nhưng khi nghe được lời của sư tỷ thì nàng lập tức thanh tỉnh hơn rất nhiều.
Tiểu Linh Lung tuổi còn nhỏ, tâm trí không thành thục, cho nên rất dễ dàng bị mê hoặc.
Còn tốt là một lần trả lại lúc trước của Diệp Thu đã giúp nàng cũng có được năng lực có thể chống cự được loại thủ đoạn mê hoặc này.
Sau khi kịp phản ứng, tiểu Linh Lung lập tức nổi giận nói: "Nữ nhân xấu, ta không muốn đi theo ngươi, nếu ngươi còn dám gạt ta thì coi chừng ta đánh ngươi đấy."
Lời này vừa nói ra, Thiên Mộng lập tức run lên trong lòng. Nàng ngẩng đầu nhìn xem đạo kiều ảnh tuyệt đại phong hoa trong mảnh trong hư vô phía sau tiểu Linh Lung mà có chút kiêng kị.
Thiên Mộng tin tưởng vững chắc tiểu nha đầu này tuyệt đối không có nói sai, nàng có khả năng sẽ đánh được mình.
Đương nhiên lấy thực lực của Thiên Mộng bây giờ thì tiểu Linh Lung không có khả năng đã thương được nàng, nhưng điều khiến cho Thiên Mộng tương đối kiêng kị chính là vị nữ nhân sau lưng tiểu Linh Lung.
Có quỷ mới biết rõ tiểu Linh Lung trước khi chuyển thế có lưu lại đòn sát thủ gì hay không, rồi tại thời khắc mấu chốt khởi động tấn công mình.
Sau khi suy tư một lát, Thiên Mộng không có lựa chọn xuất thủ, vì chí ít hiện tại vẫn còn chưa tới thời cơ.
"Ha ha ha, có ý tứ." Thiên Mộng cũng không có để ý nữa, khẽ cười một tiếng, nói.
Sau đó nàng quay người nhìn về phía Tề Vô Hối, cười mà giống như phải cười, nói: "Tề Vô Hối, trông thấy ta có phải ngươi rất ngạc nhiên đúng không?"
Lời này vừa nói ra, toàn trường lập tức chấn kinh. Tất cả mọi người nhìn nhau, chẳng ai ngờ rằng vị Nữ Đế thần bí này vậy mà nhận biết Tề Vô Hối.
Mà lại dựa theo ngữ khí của nàng và phản ứng của Tề Vô Hối đến xem thì giữa bọn họ tựa hồ có tồn tại khúc mắc.
Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, nhao nhao nhìn về phía Tề Vô Hối.
"Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Chẳng lẽ nữ nhân này đã từng có khúc mắc cùng Bổ Thiên giáo, hôm nay cố ý tới trả thù?"
"Mà nhìn xem biểu lộ của Tề chân nhân tựa hồ cũng có nhận biết vị Nữ Đế thần bí này, có lẽ trong đây thật sự có cố sự không muốn người biết."
Đám người nghị luận ầm ĩ, mà những người có tuổi tác hơi lớn một chút dường như biết rõ một chút ẩn tình, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Còn Tề Vô Hối sau khi nghe được Thiên Mộng hỏi thăm thì hắn liền bị hù cho nội tâm gợn sóng vạn trượng, giật mình một cái.
Hắn chắp tay hướng về phía trước, không dám có nửa điểm ngạo mạn hay vô lễ, nói: "Vãn bối Tề Vô Hối bái kiến Thiên Mộng tiền bối."
Thiên Mộng cười nhạt một tiếng, nhẹ nhàng phẩy áo bào, trong chốc lát thiên địa biến sắc, một cỗ uy áp cường đại lập tức giáng xuống.
Tất cả mọi người đều chấn kinh, phảng phất như bị thái sơn áp đỉnh, hô hấp trở nên khó khăn có cảm giác tử vong đang nhìn thẳng.
Tề Vô Hối cũng là như thế, tại trước mặt Đại Đế cảnh thì cho dù là Chí Tôn cảnh cũng chỉ như sâu kiến.
Chỉ nghe Thiên Mộng lạnh lùng nói: "Tề Vô Hối, ngươi không cần giả bộ mờ mịt. Năm đó Bổ Thiên giáo của ngươi đã lấy sức lực toàn giáo mà tại vô nhân khu tru sát bản đế. Các ngươi có từng nghĩ tới mình sẽ có ngày hôm nay không? Các ngươi có biết không?"
Nàng chất vấn Tề Vô Hối giống như Thần Linh cao cao tại thượng đang tiến hành thẩm phán đối với sâu kiến không có ý nghĩa.
Lời này vừa nói ra, toàn trường lập tức chấn động, ai nấy đều hai mặt nhìn nhau, bối rối đến một câu cũng nói không nên lời, mồ hôi lạnh chảy ròng.
Thì ra trong chuyện này thật sự có ẩn tình, hơn nữa còn là đại ẩn tình a!
Năm đó Bổ Thiên giáo vậy mà đã dùng sức lực toàn giáo để tru sát vị Nữ Đế Thiên Mộng này.
Đại sự như vậy mà vì sao tại Đông Hoang chưa hề lưu truyền?
Trong nội tâm mọi người đều không hiểu nổi, đặc biệt là những vị tuổi trẻ tài tuấn kia, bọn hắn đối với ẩn tình này càng thêm hiếu kì.
Tề Vô Hối lúc này đã khẩn trương ghê gớm, Thiên Mộng nói những lời kia hắn không có phản bác, bởi vì nó xác thực có phát sinh. Nhưng chuyện này dù đã trôi qua hơn một trăm năm mà hắn vẫn không có hối hận, và những người của Bổ Thiên giáo còn sống sau trận họa loạn kia cũng không có hối hận.