Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 504 - Chương 504 - Thôn Thiên Ma Công

Chương 504 - Thôn Thiên Ma Công
Chương 504 - Thôn Thiên Ma Công

Tề Vô Hối nhàn nhạt nói ra: "Thiên Mộng tiền bối, Bổ Thiên giáo chúng ta thay trời hành đạo mà tru tà trấn ma, là chính đạo nhân gian mở ra thái bình thịnh thế, vậy chúng ta làm sai chỗ nào?"

Đối với câu trả lời này của Tề Vô Hối, Thiên Mộng phảng phất như đã sớm đoán được, cho nên nàng cũng không cảm thấy kinh ngạc một chút nào.

Giống như trước đây chỉ vì một câu chính đạo nhân gian mà Bổ Thiên giáo đã dùng sức lực toàn giáo để tiến vào vô nhân khu vây quét nàng.

Có thời điểm tín niệm so với cái gì cũng trọng yếu hơn.

Lúc này ánh mắt Tề Vô Hối không hiểu sao có chút đau thương, hắn tựa hồ nhớ lại một màn trước đây mà hít sâu một hơi.

"Năm đó trận chiến kia Bổ Thiên giáo chúng ta trên dưới mấy chục vạn đệ tử đã bị ngươi giết đến suýt chút nữa diệt môn.

Chưởng giáo vẫn lạc, trong các thủ tọa bảy mạch cũng chỉ có Huyền Thiên sư thúc của ta còn sống, nhưng ngài cũng bị lưu lại tai hoạ ngầm, cảnh giới bị hao tổn. Do vậy Bổ Thiên giáo chúng ta phải yên lặng suốt trăm năm và bắt đầu suy sụp."

"Cho dù là dạng này nhưng chúng ta cũng chưa từng hối hận khi đã từng làm qua chuyện như vậy."

"Các đệ tử hậu bối của Bổ Thiên giáo chúng ta mỗi khi nghe thấy chuyện này thì nội tâm đều cảm thấy tự hào không gì sánh được."

"Ta biết rõ ngươi lần này trở về là vì báo mối thù một kiếm năm đó. Nhưng Bổ Thiên giáo chúng ta vẫn như cũ dùng câu nói kia: chúng ta tuyệt đối không nhượng bộ!!!"

Tề Vô Hối bá khí mười phần nói ra, hắn cũng đã làm tốt chuẩn bị chịu chết.

Tuy hắn biểu tình quả quyết như vậy, ánh mắt còn rất kiên định, nhưng hai chân lại đang run rẩy, sợ hãi phát ra từ nội tâm, nhưng hắn tuyệt đối không hề lui lại.

Các đệ tử của Bổ Thiên giáo nghe được Tề Vô Hối nói ra những lời rung động lòng người như thế thì cũng là không khỏi ngẩng đầu lên.

Trong lòng bọn hắn bỗng nhiên sinh ra một tia chịu chết chi tâm, cho dù là không có hi vọng chiến đấu thì bọn hắn cũng sẽ yên lặng đứng ở sau lưng Tề Vô Hối, theo hắn cùng tiến cùng lui.

Thấy cảnh này, Thiên Mộng âm thầm run lên, trong thoáng chốc nàng lại nghĩ tới cảnh tượng vào một trăm năm trước.

Cứ việc hiện tại những đệ tử trẻ tuổi này đã không phải là đám người năm đó, nhưng bọn hắn vẫn hăng hái như người xưa, nhiệt huyết dâng trào.

Thiên Mộng do dự một lát, sau đó nhìn xem thanh kiếm gãy trên người mình, tín niệm trong lòng nàng tựa hồ nhận lấy một sự đả kích to lớn.

Tín niệm của bọn hắn thật sự không thể phá vỡ sao?

Thiên Mộng nhẹ nhàng phất ống tay áo, xoay người lại nhìn chăm chú về phía Bổ Thiên giáo.

Nàng không có xuất thủ, bởi vì Tề Vô Hối nói những lời vừa rồi tựa hồ có sự đả kích rất lớn đối với nàng, để cho nàng bắt đầu do dự.

Thiên Mộng dường như đã có quyết định, nói:

"Các ngươi tuyệt đối không nhượng bộ ta ư? Vậy thì tốt, ta ngược lại rất muốn nhìn xem Bổ Thiên giáo của các ngươi sẽ không nhượng bộ ta như thế nào."

"Ta biết rõ sư thúc của ngươi vẫn còn sống, lần này bản đế trước hết lưu lại tính mạng của các ngươi."

"Trở về nói cho hắn biết tránh được nhất thời nhưng không tránh được một thế. Lần tiếp theo trở lại chính là lúc các ngươi trả nợ cho ta, ta hi vọng hắn không vắng mặt."

Sau khi nói xong, Thiên Mộng cười nhạt một tiếng. khô lâu huyết sắc dưới chân nàng há miệng nhìn xem đám người rồi quay người bay đi, chỉ để lại phía dưới Thiên lĩnh là hung thú đầy khắp núi đồi đang điên cuồng công kích kết giới.

Đám thanh thiếu niên nhiệt huyết, tất cả các đại gia tộc, tất cả đệ tử trong Bổ Thiên giáo đều toàn lực ngăn cản hung thú.

Mà sau khi Thiên Mộng rời đi, cỗ cảm giác áp bách kia cũng biến mất theo, đám người lập tức nới lỏng một hơi.

Tuy nhiên Tề Vô Hối lại mang sắc mặt không quá tốt, bởi vì hắn so với bất luận kẻ nào đều minh bạch vừa rồi Thiên Mộng có ý vị như thế nào.

Đám đệ tử còn lại thì không rõ ràng cho lắm, do đó khi gặp nguy cơ tạm thời bih giải trừ thì liền không kịp chờ đợi mà thăm.

"Sư thúc, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?" Liễu Thanh Phong khó mà che giấu nội tâm hiếu kì, cho nên hắn lại lần nữa hỏi.

Trông thấy cả đám đệ tử đều muốn tìm hiểu chuyện này như vậy, Tề Vô Hối lại hít sâu một hơi, giải thích.

"Aiii. . . Đây chính là sự tình của một trăm năm trước."

Hắn lắc đầu máy cái rồi tiếp tục giải thích.

"Vừa rồi nữ nhân kia tên là Thiên Mộng, nàng xuất thân từ Hoang Cổ Ma Tộc, và nàng chính là Ma Đế cuối cùng tại nhân gian."

"Thiên Mộng nắm giữ bí pháp tu luyện của Hoang Cổ Ma Tộc tên là Thôn Thiên Ma Công. Bí pháp này lấy việc thôn phệ huyết khí của vạn vật sinh linh làm phương thức tu luyện tăng lên bản thân."

"Loại phương thức tu luyện này vô cùng cực đoan và tàn nhẫn. Sau khi thần công đại thành, mỗi một lần thi triển ma công thì chí ít có trăm vạn sinh linh vì vậy mà mất mạng, có thể nói là cực kỳ huyết tinh và tàn bạo."

"Cái gì?!!"

"Trăm vạn sinh linh bị nàng một lần thôn phệ sao?"

Nghe đến mấy câu này, tất cả mọi người đều run lên, nội tâm lâm vào một trận ác hàn.

Trên đời này vậy mà lại có tà công bực này, so với Thôn Thiên Tước năm đó chỉ có hơn chứ không kém.

Vị nữ nhân tên là Thiên Mộng kia có dung nhan chim sa cá lặn, nghiêng nước nghiêng thành, nhưng tất cả mọi người lại không nghĩ tới nội tâm của nàng vậy mà tà ác như thế.

Bình Luận (0)
Comment