Triệu Uyển Nhi nghe đến mấy câu này sắc mặt mười phần tái nhợt, nội tâm của nàng hoàn toàn đón nhận không được chuyện này.
Hiện tại Triệu Uyển Nhi đột nhiên có chút minh bạch vì sao Tề Vô Hối lại nói Thiên Mộng là một nữ ma đầu làm việc ác bất tận.
Sau khi chấn kinh, tâm tình đám đệ tử càng nhiều hơn chính là hiếu kì đối với sự kiện mà các tổ tiên của Bổ Thiên giáo năm đó đã làm.
Liễu Thanh Phong lại mở miệng hỏi: "Sư thúc, năm đó đến cùng đã xảy ra chuyện gì, vì sao Bổ Thiên giáo chúng ta lại kết thù với nàng. Vả lại nàng vừa rồi nhắc đến người kia có phải là Huyền Dịch sư thúc tổ của chúng ta hay không?"
Lời này vừa nói ra, tất cả đệ tử của Bổ Thiên giáo đều nhao nhao nhìn về phía Tề Vô Hối, trong lòng bọn hắn càng thêm hiếu kì và cũng muốn nghe một chút phong thái và sự tích của các tổ tiên ngày xưa, cùng với cố sự liên quan tới Huyền Dịch sư tổ.
Nhìn thấy bọn hắn hiếu kỳ như vậy, Tề Vô Hối cũng là không có giấu diếm, bởi vì hôm nay đã đến một bước này thì hắn cũng không có tiếp tục cần thiết giấu giếm.
"Năm đó Bổ Thiên giáo chúng ta là một nơi địa linh nhân kiệt, khí vận cường thịnh, hoàn toàn xứng đáng là Đông Hoang đệ nhất thánh địa."
"Số lượng đệ tử cộng với chúng trưởng lão liền có vài chục vạn người. Trong đó người có thực lực cường đại nhất chính là Huyền Thiên sư thúc."
"Trừ cái đó ra bổn giáo còn có một vị sư thúc nhỏ tuổi nhất là Huyền Dịch chân nhân, trời sinh tiên cốt, là thể chất Chí Tôn vô địch thế gian."
"Hai người này có danh xưng là tuyệt đại song kiêu của Bổ Thiên giáo, là song long Chí Tôn mà tồn tại."
Tề Vô Hối chậm rãi nói ra, đám người lắng nghe vô cùng nghiêm cẩn.
Huyền Dịch chân nhân chính là con trai của chưởng giáo Bổ Thiên giáo đời trước, thân phận mười phần đặc thù.
Sau khi thủ phong Đại sư huynh khi đó là Huyền Phong chân nhân kế thừa chức vị chưởng giáo, ông ta đối với vị tiểu sư đệ này luôn là yêu mến có thừa. Lại bởi vì sư tôn mất sớm, cho nên Huyền Phong chân nhân đành phải thay sư tôn truyền pháp, dạy Huyền Dịch chân nhân tu hành.
Mà thủ tọa bảy mạch của Bổ Thiên giáo cũng cực kỳ yêu thích, đặc biệt chiếu cố đối với vị tiểu sư đệ này.
Ngay cả Huyền Thiên đạo nhân là người cao lãnh, là một kẻ tu luyện cuồng ma, nhưng cũng rất quan tâm Huyền Dịch chân nhân.
Dưới sự bảo bọc của đông đảo sư huynh, sư tỷ, Huyền Dịch chân nhân đã rất nhanh chóng bạo phát ra thiên phú, tiềm lực nghịch thiên của mình.
Ông ta mới gần bốn mươi tuổi mà liền đạt đến Giáo chủ cảnh đỉnh phong, danh xưng thiên tài kinh diễm nhất Đông Hoang thế hệ sau Huyền Thiên đạo nhân.
Thế nhưng thiên tài thường dễ gãy, câu nói này một chút cũng không có sai.
Huyền Dịch chân nhân nửa đời trước bởi vì có các sư huynh sư tỷ bảo hộ mà xuôi gió xuôi nước. Nhưng lúc ông ta sắp bước vào Chí Tôn cảnh, bởi vì trải nghiệm quá ít mà không cách nào hiểu rõ bản thân, do đó đã qua không được cửa ải vấn đạo tâm.
Cho nên Huyền Phong chân nhân đã để cho Huyền Dịch chân nhân xuống núi, đi vào hồng trần lịch luyện một phen, nhằm tìm ra phương hướng của mình, rồi cũng thuận tiện điều tra dưới núi gần nhất phát sinh một chút sự kiện thôn xóm diệt vong ly kỳ.
Ai có thể nghĩ, chỉ vì cái quyết định sai lầm này mà suýt chút nữa đã làm cho Bổ Thiên giáo bị hủy diệt.
Năm đó Huyền Dịch chân nhân một thân một mình gia nhập hồng trần, cũng vô cùng hiếu kì đối với rất nhiều sự tình dưới núi.
Ông ta đem một khối ngọc bội đáng tiền trên thân bán đi, chuẩn bị uống một chén rượu rồi rời đi để trải nghiệm nhân sinh dưới núi, khoái ý ân cừu.
Nhưng nào ngờ Huyền Dịch chân nhân còn chưa xuất phát thì liền thấy vị Hồng Y nữ tử ngồi sát vách bàn, từ đây ông ta đã đi xuống dốc.
Nếu như lúc ấy Huyền Dịch chân nhân không có gặp phải vị Hồng Y nữ tử kia, vậy có lẽ nhân sinh của ông ta sẽ càng thêm đặc sắc. Thế nhưng vận mệnh là như thế, khả năng đó là số mạng của ông ta.
Trên trăm dặm đường hoa đào khắp núi, một lần ngẫu nhiên gặp vị Hồng Y nữ tử kia cơ hồ để cho nội tâm của Huyền Dịch chân nhân đều là nàng.
Mặc dù ông ta cũng không muốn đi trêu chọc nàng, thế nhưng nàng phảng phất như muốn ăn chết hắn mà một mực dây dưa với ông ta.
Ngay lúc đó Huyền Dịch chân nhân chỗ nào còn biết rõ vị Hồng Y nữ tử này đang ôm lấy mục đích mà tiếp cận ông ta, nàng muốn mượn tay ông ta để cho càng nhiều người trở thành tài nguyên tu luyện của nàng.
Huyền Dịch chân nhân vô cùng hăng hái khi tưởng rằng đối phương đã trầm mê vào bề ngoài anh tuấn, mị lực mê người của mình.
Hai người từ quen biết đến tìm hiểu nhau, về sau liền cùng nhau truy tra một chút vụ án thôn trang tử vong ly kỳ mà chậm rãi sinh ra một tia tình cảm.