Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 513 - Chương 513 - Hắn Phải Tiếp Ta!

Chương 513 - Hắn Phải Tiếp Ta!
Chương 513 - Hắn Phải Tiếp Ta!

Gặp bọn hắn nghi hoặc như thế, Diệp Thu cũng không có trả lời, hắn suy tư một hồi rồi nói: "Ta cũng chỉ là suy đoán mà thôi, nguyên nhân trong này có khả năng chỉ có Huyền Dịch sư thúc mới có thể giải đáp."

Nói xong Diệp Thu nhìn về phía Mạnh Thiên Chính, nói: "Chưởng giáo sư huynh, sự tình nơi đây rất trọng đại, điểm đáng ngờ trùng trùng điệp điệp. Đợi ta tự mình đi ra sau núi một chuyến để hướng Huyền Dịch sư thúc hiểu rõ tình huống thì mới có thể có cách chuyển cơ."

Bây giờ Thiên Mộng uy hiếp để cho Diệp Thu không thể không tự mình đi tìm Huyền Dịch chân nhân một chuyến. Có lẽ chỉ có ông ta mới biết rõ nên đối phó với Thiên Mộng như thế nào, dù sao bọn họ quen biết đã nhiều năm như vậy cho nên mười phần hiểu rõ lẫn nhau. Liên quan tới nhược điểm của Thiên Mộng thì có khả năng không còn người nào so với Huyền Dịch chân nhân rõ ràng hơn.

Chuyện này liên quan đến sinh tử tồn vong của Bổ Thiên giáo, coi như Huyền Dịch chân nhân không muốn đối mặt thì cũng không được.

Nghe được Diệp Thu nói vậy Mạnh Thiên Chính chỉ biết gật đầu, hít sâu một hơi, nói: "Aiii. . . Ta đã đi đi tìm Huyền Dịch sư thúc, nhưng ngài đóng cửa không tiếp."

Diệp Thu nở nụ cười nhàn nhạt, nói: "Ha ha ha, sư huynh cứ yên tâm, ông ta phải tiếp ta."

Trong lòng của hắn đại khái cũng đã đoán được tâm tư của Huyền Dịch chân nhân. Hắn lập tức cáo biệt đám người mà hướng về phía sau núi bay đi.

Đối với việc Diệp Thu vì sao tự tin Huyền Dịch chân nhân sẽ gặp hắn như vậy thì đám người cũng vô cùng hoang mang.

Dương Vô Địch buồn bực đề nghị: "Không nghĩ ra thì thôi vậy, không cần phải hao tổn tâm trí làm gì. Tề sư huynh, nếu đã nhàn rỗi thì ngươi có hứng thú xuống núi chơi một lần hay không? Chúng ta so tài một chút xem ai giết được nhiều hung thú hơn?"

"Ta mà sợ ngươi sao? Đi thì đi!" Dương Vô Địch mới mở miệng thì Tề Vô Hối đang khó chịu liền đáp ứng.

Tề Vô Hối tại Bổ Thiên giáo này chỉ sợ hai người, một người là Mạnh Thiên Chính và một người là Diệp Thu.

Dù sao hiện tại Lão Tề ta cũng đường đường là Chí Tôn cảnh a! Ta mà sợ lời khiêu chiến này của ngươi ư?

Hai người lập tức xuống núi, chuẩn bị đại khai sát giới một phen.

Một bên khác, hai tên đệ tử đang canh giữ ở cửa vào động phủ Ngọc Thanh bỗng nhiên trông thấy một đạo thân ảnh áo trắng từ trên trời giáng xuống, rơi vào trước mặt mình.

Bọn hắn lập tức giật mình, vội vàng đứng lên, quát lớn: "Người đến là ai mà dám can đảm xâm nhập hậu sơn cấm địa?"

Sau khi hào quang tiêu tán, Diệp Thu chậm rãi đi tới, hai tên đệ tử kia lập tức giật mình mà vội vàng cúi đầu, chào.

"Bái kiến Diệp sư thúc."

"Sư thúc đến đây là để tìm đến sư tổ phải không?" Một tên đệ tử lớn mật hỏi.

Bọn hắn là thủ vệ ở chỗ này cho nên mười phần rõ ràng, bởi vì hôm nay đã có mấy người tới tìm Huyền Dịch chân nhân, nhưng ông ta một người cũng không tiếp.

Bây giờ gặp Diệp Thu đến đây thì trong lòng bọn hắn liền đoán được hắn cũng là đến tìm Huyền Dịch chân nhân.

Diệp Thu gật đầu, nhàn nhạt nói: "Ừm, các ngươi đi vào thông báo với Huyền Dịch sư thúc giúp ta, nói rằng Diệp Thu của Tử Hà phong cầu kiến."

"Ây. . ."

Hai tên đệ tử cúi đầu có chút do dự, chậm chậm nói: "Sư thúc, sư tổ có lệnh hôm nay không tiếp bất luận kẻ nào, nếu không. . ."

Bọn hắn có chút không dám tiến vào thông báo vì sợ Huyền Dịch chân nhân trách tội thì rất là khó xử.

Lúc này từ bên trong truyền tới một giọng nói.

"Đẻ cho hắn vào đi."

Đó chính là giọng nói của Huyền Dịch chân nhân, hai tên đệ tử nghe vậy liền vội vàng mở ra cửa lớn động phủ để cho Diệp Thu đi vào.

Diệp Thu cũng là trong lòng vui lên, xem ra Huyền Dịch chân nhân đã sớm đoán được hắn sẽ tới nên vẫn một mực chờ đợi.

Vị Tiểu sư thúc của Bổ Thiên giáo này mặc dù đã rất nhiều năm không quản sự vụ, nhưng trong lòng ông ta vẫn còn nhớ về tông môn.

Sở dĩ Huyền Dịch chân nhân không ra ngoài là do hổ thẹn trong lòng, ông ta cảm thấy mình có lỗi với mấy chục vạn tính mạng đệ tử của Bổ Thiên giáo năm đó, do vậy mới tự khóa mình lại, cả ngày tham ngộ Luân Hồi chi đạo để cầu siêu cho những oan hồn vì hắn mà chết kia.

Diệp Thu chậm rãi đi vào động phủ Ngọc Thanh, động phủ này vô cùng rộng lớn, so với động phủ Tử Hà còn lớn hơn một chút.

Mỗi khi đi mấy bước thì Diệp Thu sẽ gặp được một vị trưởng lão, hắn cũng lễ phép lên tiếng chào hỏi bọn hắn.

Tiếp tục đi vào bên trong, trước mắt Diệp Thu chính là một cảnh quan sáng sủa, chỉ thấy phía trên ngọc trì lượn vòng hào quang bảy sắc ở giữa không trung đang ngồi một vị lão giả tóc trắng, khuôn mặt lộ ra vẻ thương hải tang điền. Đó chính là Huyền Dịch chân nhân.

Lúc này sắc mặt ông ta có chút tiều tụy, ánh mắt thất thần. Có lẽ là do chuyện hôm nay đã để cho ông ta lại nghĩ tới thảm cảnh vào một trăm năm trước.

Bình Luận (0)
Comment