Lúc này tại Phương Bắc bỗng nhiên truyền đến một trận oanh động.
Đùng. . .
Một đạo sấm sét nổ rung trời, phá vỡ màn đêm yên tĩnh, Diệp Thu tỉnh táo lại nhìn chăm chú về phương bắc xa xôi.
Tại bên ngoài trăm vạn dặm, hắn có thể lờ mờ cảm giác được trong một mảnh lĩnh vực hư vô đang tồn tại một sinh vật quỷ dị cực kỳ cường đại.
Một trận oanh động này liền đưa tới vô số người nhìn chăm chú, tất cả mọi người đều nhao nhao hướng về nơi âm thanh phát ra.
Có người hoảng sợ nói: "Đó là phương hướng của Chí Tôn điện, chẳng lẽ. . . Chí Tôn điện đã bị công phá?"
"Cái gì?!!"
Lời này vừa nói ra, hiện trường trong nháy mắt liền vang lên một trận nhiệt nghị. Đám người ngẩng đầu nhìn lên trời, lúc này trên bầu trời đã có mù mịt cuốn tới vô cùng nồng hậu dày đặc.
Tại vị trí của Chí Tôn điện là một mảnh bầu trời tràn đầy ánh lửa, sương mù mịt mờ.
Đám người lập tức kịp phản ứng, vì có thể tạo thành lực phá hoại này thì khẳng định tầng kết giới cuối cùng của Chí Tôn điện đã bị phá vỡ.
Nhìn xem kia một mảnh hài cốt và đất chết, xung quanh bụi mù nổi lên bốn phía, có người thở dài nói: "Aiii, thật đáng tiếc cho Chí Tôn điện, sơn môn vừa vỡ thì không biết sẽ có bao nhiêu người chết oan chết uổng đây?"
Nghe vậy liền có không ít người cảm thấy bất mãn.
"Hừ, Chí Tôn điện rất đáng đời! Trước đây khi vô nhân khu vừa mới xảy ra bạo động thì bọn hắn liền đối với bên ngoài tuyên bố đóng lại sơn môn, lựa chọn tự vệ, không nhìn thiên hạ thương sinh, vạn vật sinh linh lầm than. Giờ phút này sơn môn của bọn hắn bị phá, ta liền nhìn xem còn có ai có thể cứu bọn hắn. Những người đã từng bị bọn hắn vứt bỏ thì sẽ còn xuất thủ viện trợ bọn hắn sao?"
Rất nhiều người rất phản cảm đối với hành vi của Chí Tôn điện.
Nguyên bản Chí Tôn điện vẫn luôn rất có uy vọng, được thế nhân tôn sùng tại Đông Hoang. Nhưng sau khi các sự tình liên tiếp phát sinh, Chí Tôn điện đã làm tổn thương trái tim của vô số người.
Một cái đại thánh địa truyền thừa vài vạn năm mà lại trơ trẽn vứt bỏ bá tánh trăm họ nên đã làm cho người ta chán ghét.
Rất hiển nhiên, trong lòng phần lớn người ở đây đều vô cùng xem thường Chí Tôn điện, bây giờ trông thấy bọn hắn gặp nạn thì liền cười trên nỗi đau của người khác.
Chỉ là có người khó hiểu nên hỏi: "Kì quái, không phải Chí Tôn điện đã đóng chặt sơn môn rồi sao, tại sao bọn hắn lại trở thành cái thứ nhất bị luân hãm?"
Lời này vừa nói ra lập tức dẫn tới vô số người nghị luận.
"Đúng vậy a! Theo lý thuyế mà nói thì Chí Tôn điện đã mở ra trận pháp ẩn nấp thì bọn hắn không thể bị những hung thú kia phát hiện mới đúng chứ!"
"Hôm nay tất cả các đại thánh địa vẫn như cũ bình yên vô sự, ngược lại Chí Tôn điện thì dẫn đầu bị công phá. Chuyện này quả thật có chút kỳ quái. Chẳng lẽ nội bộ của Chí Tôn điện xuất hiện vấn đề?"
Nghe phía dưới nghị luận, Diệp Thu lập tức minh bạch cái gì mà khóe miệng lộ ra nụ cười quỷ dị, nói: "Có ý tứ. Hình như là Lão Mạc đã ra tay."
Nếu như nội bộ của Chí Tôn điện xuất hiện vấn đề, vậy cái vấn đề này chỉ có thể xuất hiện trên người Mạc Nghĩa.
Lão tiểu tử kia vì báo thù mà đúng là đủ liều. Hắn luôn một mực che giấu chính mình, chưa hề biểu hiện qua một tia ý nghĩ muốn báo thù.
Ngay cả Thanh Diệu đạo nhân là lão hồ ly như thế mà cũng nhìn không ra Mạc Nghĩa có vấn đề, rồi còn tưởng rằng sau khi Mạc Nghĩa bị ông ta tẩy não một phen thì đã cam tình nguyện vì tông môn mà hiến thân.
Nhưng Thanh Diệu đạo nhân nào có thể nghĩ tới Mạc Nghĩa vẫn luôn một mực ẩn nhẫn chính là chờ đợi cái cơ hội này.
Bây giờ tại trăm vạn dặm bên ngoài, ở phía trên Hoang Sơn tuyệt lĩnh, sau khi đại môn bị công phá, Chí Tôn điện trong nháy mắt liền bị trăm vạn con hung thú đạp phá, cả đại thánh địa trong khoảnh khắc đã bị phá hủy.
Đứng tại đỉnh núi cao quan sát hết thảy, Thanh Diệu đạo nhân tức giận muốn thổ huyết. Lúc này ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn xem Chí Tôn điện của mình cứ như vậy mà bị hủy diệt ở trong tay mình.
Lửa giận công tâm, Thanh Diệu đạo nhân phun ra một ngụm lão huyết.
"Phụt. . ."
"Sư tôn!" Lục Ngôn đứng bên cạnh ông ta lập tức kinh hãi chạy tới đỡ.
Bây giờ sơn môn đã bị phá, đại chiến cũng đã bộc phát, Chí Tôn điện lúc này đang lâm vào cảnh nguy cơ sớm tối.
Mà lão gia hỏa Cố Kiếm Sưởng kia trước lúc sơn môn bị phá một giây đã mang theo tên đồ đệ bảo bối của mình chạy trước, chỉ để lại Thanh Diệu đạo nhân không đành lòng truyền thừa bị hủy mà vẫn tử thủ sơn môn.
Nếu bây giờ ông ta cũng ngã xuống thì Chí Tôn điện còn có thể trông cậy vào ai?