"Grào. . ."
Chỉ nghe bên trong biển lửa truyền đến một tiếng rống đinh tai nhức óc, sau đó một con cự thú đột nhiên lao đến.
Lục Ngôn lập tức sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, còn tốt là đã có một tên trưởng lão kịp thời xuất thủ cứu hắn. Nhưng bản thân ông ta cũng nhận trọng thương, kéo lấy thân thể nặng nề đem Lục Ngôn đẩy ra biển lửa.
Lục Ngôn gầm thét, hô: "Lý trưởng lão."
Chỉ thấy vị Lý trưởng lão kia tuyệt vọng quay đầu nhìn Lục Ngôn một cái, sau đó xoay người ngăn tại trước mặt con đại hung kia, hô: "Ở tại núi xanh thì không sợ không có củi đốt,l. Ngươi không cần quản ta, mau mang Đại trưởng lão rời đi nơi này để bảo trụ hỏa chủng sau cùng của Chí Tôn điện, ngày khác chúng ta lại Đông Sơn tái khởi!"
Lý trưởng lão khẳng khái chịu chết, nói xong câu nói sau cùng kia thì ông ta liền lấy thân thể tàn phế của mình vọt vào biển lửa.
Nhìn xem Lý trưởng lão táng thân nơi biển lửa, Lục Ngôn nắm chặt nắm đấm, hướng vào không khí vung một quyền, trong lòng phẫn nộ khóc thảm.
Bây giờ phần lớn trưởng lão, đệ tử của Chí Tôn điện đều đã bị những con hung thú kia cuốn lấy, còn một số nhỏ tham sống sợ chết thì đã sớm nghĩ kỹ đường lui, cao chạy xa bay tại thời điểm tông môn sắp bị công phá. Trong đó đại biểu tốt nhất chính là Cố Kiếm Sưởng và còn có tiểu đồ đệ của ông ta.
"Khốn nạn!" Lục Ngôn nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó liền cõng sư tôn của mình xông ra biển lửa.
Hắn gánh vác lấy hi vọng của mấy vạn đệ tử, trưởng lão của Chí Tôn điện, do đó hắn tuyệt đối không thể chết. Chỉ cần hắn còn sống thì sau này Chí Tôn điện vẫn có thể được trùng kiến lại, bảo trụ truyền thừa.
Tại phía dưới sự yểm hộ của mọi người, Lục Ngôn đã thành công thoát khỏi hung thú vây quanh, xông ra biển lửa, thẳng đến phương đông mà đi, đó chính là phương hướng của Tần Xuyên.
Cái thánh địa Chí Tôn điện này cũng thật có ý tứ. Bên trong luôn có người minh tranh ám đấu, lẫn nhau đề phòng. Lại có người lòng giấu cừu hận, ẩn nhẫn chờ cơ hội báo thù. Cũng có người vì thánh địa mà cam tâm chịu chết.
Chỉ nửa ngày ngắn ngủi mà thánh địa Chí Tôn điện ngày xưa không ai bì nổi đã nghiễm nhiên hóa thành một vùng phế tích. Mười mấy vạn đệ tử môn hạ của Chí Tôn điện toàn bộ đều bị hung thú cắn nuốt, hài cốt không còn.
"Ha ha ha ha. . . Thanh Diệu lão đầu, ngươi mà cũng có hôm na sao?!" Bên trong biển lửa, Mạc Nghĩa tay cụt cất tiếng cười to, phảng phất như oán hận trong lòng hắn đã giải khai toàn bộ.
Nhìn xem hung thú gào thét lao về phía mình mà Mạc Nghĩa không có một chút tâm tình chống cự nào, bởi vì hắn biết mình trốn không thoát, bây giờ đại thù đã báo nên thù hận trong lòng hắn cũng đã tiêu tan.
Rất nhanh sau đó Mạc Nghĩa cũng táng thân tại trong biển lửa. Sau khi hắn tử vong thì cũng tuyên cáo Chí Tôn điện chính thức diệt vong.
Còn sót lại một phần nhỏ người chạy ra ngoài nhưng cũng chỉ là chạy ra mảnh Hoang Nguyên mà thôi, chờ đợi bọn hắn chính là vô tận tra tấn.
Bởi vì bên trên mảnh Hoang Nguyên kia là trăm vạn đại hung đang hoành hành ngang dọc, muốn từ trong vòng vây của đám hung thú này mà thoát khỏi sống sót thì không chỉ cần phải có đầy đủ thực lực, mà còn phải có được vận khí nghịch thiên.
Lục Ngôn một đường cõng Thanh Diệu đạo nhân phi nước đại rời khỏi Chí Tôn điện, hướng về phía Tần Xuyên mà bay đi.
Đối mặt với trường hợp như vậy nếu là người bình thường thì chỉ sợ đã sớm tâm loạn như ma, giống như một con ruồi không đầu mà bay loạn khắp nơi.
Nhưng Lục Ngôn lại không đồng dạng, hắn còn có đầy đủ tỉnh táo, biết rõ chính mình nên làm cái gì.
Trong cục diện này, Lục Ngôn chỉ có tiến vào Tần Xuyên thì mới có khả năng giữ được tính mạng, bởi vì nơi đó có một vị cự đầu Phong Vương cảnh tọa trấn. Đối với Đông Hoang mà nói Tần Xuyên chính là nơi có hi vọng sống nhất.
Dù cho trong lòng Lục Ngôn có một trăm sự không nguyện ý, vì trước đây hắn đã rất xem thường Bổ Thiên giáo, nhưng giờ phút này hắn cũng không thể không cúi đầu thừa nhận hiện tại Bổ Thiên giáo đã nghiễm nhiên trở thành Đông Hoang đệ nhất thánh địa. Nếu ai muốn sống sót thì đều phải đi cầu Bổ Thiên giáo thu lưu.
Trước đây Bổ Thiên giáo đã thả ra lời thề muốn cùng thiên hạ thương sinh cùng tiến cùng lui, có lẽ bọn hắn sẽ không cự tuyệt hai thầy trò ta đâu!
Trong lòng Lục Ngôn vẫn còn có chút không yên lòng, dù sao Chí Tôn điện đã từng có ân oán rất sâu với Bổ Thiên giáo, nếu Bổ Thiên giáo không chịu thu lưu hai thầy trò hắn thì cũng là lẽ thường tình.
Đối mặt với cảnh tượng khắp nơi đều là hung thú hoành hành, Lục Ngôn đã dần dần mất khống chế cảm xúc.
Chỗ dựa duy nhất của hắn là Thanh Diệu đạo nhân vào giờ phút này còn đang hôn mê, vậy hắn chỉ có thể dựa vào chính mình. Nếu không hai thầy trò hắn tuyệt đối sẽ không thể tránh thoát được sự lùng bắt của những con hung thú kia.