Sau khi tránh thoát một lần lại một lần hung thú truy lùng, hai thầy trò Lục Ngôn cũng đã đi tới bên ngoài thành Quảng Lăng.
Bọn hắn ở lại tại một đỉnh núi, Lục Ngôn không kiềm chế được nỗi lòng, hô: "Sư tôn, ngài mau tỉnh lại đi."
Tiếng hô nghẹn ngào này cuối cùng đã đề tỉnh Thanh Diệu đạo nhân. Vừa mới tỉnh lại ông ta liền nghĩ tới một mảnh đại sơn của Chí Tôn điện bị hủy diệt, truyền thừa chi địa chí cao vô thượng trong lòng mình bây giờ đã diệt vong, khóe mắt ông ta hiện ra nước mắt, lòng như tro nguội.
Thanh Diệu đạo nhân luôn muốn đem Chí Tôn điện phát dương quang đại, khôi phục lại phong thái của ngày xưa. Thế nhưng sau lưng ông ta luôn một mực có Cố Kiếm Sưởng hạn chế ông ta, khiến cho ông ta vô luận có làm cái gì cũng đều phải hỏi thăm ý kiến đối phương, từ đó mới tạo thành kết cục Chí Tôn điện bị diệt vong hôm nay.
"Phụt. . ." Lửa giận công tâm, Thanh Diệu đạo nhân lại phun ra một ngụm lão huyết, suýt chút nữa tiếp tục bất tỉnh nhân sự.
Còn tốt là Lục Ngôn phản ứng nhanh, hắn lập tức nâng đỡ Thanh Diệu đạo nhân, vội vàng nói ra:
"Sư tôn, ngài cần phải chống đỡ a! Chí Tôn điện chúng ta đã không có, nếu ngài cũng mất đi thì sau này tại Đại Hoang rốt cuộc sẽ không còn cái tên Chí Tôn điện nữa."
"Lý trưởng lão đã liều chết cứu hai thầy trò chúng ta, cho nên chúng ta không thể cô phụ nguyện vọng của ông ấy như vậy được."
"Chỉ cần hai thầy trò chúng ta còn sống thì nhất định sẽ có thể trùng kiến lại một cái Chí Tôn điện mới tinh, lấy lại phong thái ngày xưa của Chí Tôn điện chúng ta."
Nhìn xem ái đồ của mình như vậy, Thanh Diệu đạo nhân cuối cùng cũng dịu đi một chút, trong lòng có chút tự giễu.
Ông ta tính kế người khác cả một đời nhưng không nghĩ tới cuối cùng lại bị người khác mưu hại.
"Ha ha ha. . . Mạc Nghĩa, xem ra lão tiểu tử ngươi rất đủ hung ác." Thanh Diệu đạo nhân ngửa mặt lên trời cười to tự giễu một tiếng, cuối cùng thư sướng trong lòng xua đi lửa giận, chậm rãi đứng dậy.
Ông ta nhìn xem đại hung đầy khắp núi đồi mà nhướng mày, hỏi: "Đồ nhi, đây là nơi nào?"
"Đây là thành Quảng Lăng!" Lục Ngôn đáp
Nghe vậy Thanh Diệu đạo nhân lập tức sững sờ. Ta đã ngất bao lâu rồi, làm sao lại đến thành Quảng Lăng chứ?
Theo núi nhìn xem, một tòa đô thành ngày xưa phồn hoa mà giờ phút này đã biến thành một tòa phế tích, khói lửa chiến hỏa còn chưa tan đi.
Nguyên bản có tới mấy vạn đại quân Ly Dương, nhưng khi bọn hắn bị hung thú phát động công kích thì chỉ trong vòng mấy giây là toàn bộ liền bỏ mạng.
May mắn là Tiêu gia của thành Quảng Lăng là đại tộc cuối cùng rời khỏi thành Quảng Lăng, cho nên trước khi rời đi bọn hắn cũng đã đem tất cả bách tính trong thành mang tới Tần Xuyên, một đường hộ tống.
Không thể không nói Tiêu Chiến quả thực là người rất có tình nghĩa, tại cục diện nguy hiểm lúc ấy tất cả gia tộc đã sớm bỏ chạy, nhưng chỉ có hắn lưu lại.
Cuối cùng khi Bổ Thiên giáo thả ra tin tức tử thủ Tần Xuyên, Tiêu Chiến càng là mang theo toàn tộc đưa những người dân này rời đi.
Vì thế danh vọng của Tiêu gia tại dân gian đã thình lình tăng vọt, trong lòng bách tính bọn hắn đang có địa vị cực cao.
"Chúng ta làm sao lại ở chỗ này?" Thanh Diệu đạo nhân nhướng mày, hỏi.
Lúc ông ta chưa hôn mê thì rõ ràng còn đang ở trên núi, chỉ chớp mắt một cái mà đã đến thành Quảng Lăng. Nơi này cách Tần Xuyên không tới trăm dặm, đi một lát liền có thể đến.
"Sư tôn, là đồ nhi đem ngài từ trên núi xuống đây, một đường tránh né hung thú mới tới chỗ này."
"Cục diện bây giờ Chí Tôn điện chúng ta đã bị hủy, nơi duy nhất có thể cứu tính mệnh của hai thầy trò chúng ta cũng chỉ có Bổ Thiên giáo mà thôi. Cho nên đồ nhi đã tự ý chủ trương chuẩn bị tiến đến đầu nhập vào Bổ Thiên giáo."
Lục Ngôn cũng không giấu diếm cái gì mà nói thẳng.
Đoạn đường này rất kinh tâm động phách, cũng may là vận khí của bọn hắn còn tốt, nếu không phải vậy thì bọn hắn đã không thể đến được nơi này.
Nghe vậy nội tâm Thanh Diệu đạo nhân cũng là mười phần biệt khuất, ông ta chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ có một ngày đầu nhập vào đối thủ của mình.
Nhưng Lục Ngôn quyết định không sai, với cục diện bây giờ thì cũng chỉ có Bổ Thiên giáo mới có thể cứu được bọn hắn.
Nếu bọn hắn cứ tiếp tục lưu lạc bên ngoài thì thứ chờ đợi bọn hắn chỉ có một con đường chết.
"Aiii. . ."
Thanh Diệu đạo nhân thở dài một hơi, ông ta đã có thể tưởng tượng đến khi mình tiến vào Tần Xuyên thì ngay lập tức sẽ thấy Tề Vô Hối âm dương quái khí. Loại chuyện này so với giết chết còn để cho ông ta khó chịu hơn.
Nhưng vì đồ đệ và vì đạo thống của mình, Thanh Diệu đạo nhân nhất định phải sống sót.
Đồ nhi bảo bối của ông ta vì cứu ông ta mà đã phi nước đại mười vạn dặm, gặp phải biết bao nhiêu phiền phức nhưng lại cũng không hề từ bỏ.
Thanh Diệu đạo nhân thân là sư tôn thì ông ta làm sao có thể cô phụ sự cố gắng của đồ đệ mình được.
"Thôi được rồi, chúng ta đi tới Tần Xuyên thôi. . ." Thanh Diệu đạo nhân cuối cùng vẫn là quyết định cùng Lục Ngôn đi tới Tần Xuyên, đầu nhập vào Bổ Thiên giáo.
Mặc dù ông ta biết rõ nếu làm như vậy thì khẳng định sẽ bị Tề Vô Hối trào phúng, nhưng đã đến nước này thì ông ta cũng chỉ có thể nhịn nhục.