Bành!!!
Chỉ nghe một tiếng đập bàn vang lên, tên cự đầu quỷ dị chủ vị chậm rãi đứng lên, trên khuôn mặt kỳ quái của hắn lộ ra nụ cười tà dị, nói: "He he he, nếu đã như vậy thì bảy người chúng ta sẽ tự mình gặp một lần cái tên cường giả Nhân tộc kia. Nói không chừng hắn còn có tư cách trở thành một thành viên trong chúng ta."
"Nhưng bảy người đánh một người không khỏi có chút ức hiếp hắn a. Nói như thế nào nhóm chúng ta cũng là Thần tộc cao cao tại thượng, đối mặt với một con kiến hôi mà cũng cần phải cả bảy người chúng ta cùng một chỗ xuất thủ sao?" Một tên cự đầu quỷ dị khinh thường nói, đối với việc Diệp Thu có thể giết chết Triều Phong hắn không có nửa điểm kiêng kị.
Triều Phong là gia hỏa cao ngạo tự mãn, có thể đánh bại hắn cũng không có gì kỳ quái. Có bản lĩnh thì cùng bản vương đánh thử một lần.
Nghe hắn ngạo mạn nói như thế, đám người chỉ là cười lạnh nhìn hắn một cái.
Gia hỏa này cũng có tâm tính giống như Triều Phong, cả hai đều rất tự mãn, ngạo mạn, thế nhưng chính hắn còn không cho là như vậy, mà còn cảm thấy hắn cùng Triều Phong không phải người đồng đạo.
Gia hoả này nghĩ răng bởi vì hắn thật sự có bản lĩnh, còn Triều Phong chỉ là một tên ưa thích trang bức. Nhưng hắn chỗ nào biết rõ trong lòng tất cả mọi người ở đây đều nghĩ hắn cùng Triều Phong hoàn toàn là một dạng.
Một tên cự đầu quỷ dị cười lạnh nói: "Triều Lạc, ngạo mạn sẽ chỉ làm cho ngươi bước theo gót Triều Phong mà thôi. Ngươi thật sự coi là Triều Phong vì tự đại quá mức cho nên mới bại bởi người kia sao?"
Một tên cự đầu quỷ dị khác cũng nói ra:
"Triều Phong ngày thường xác thực rất ngạo mạn, nhưng trong nhóm chúng ta hắn là người làm việc vững vàng nhất."
"Triều Phong mỗi một lần chinh chiến thì đều mười phần cẩn thận, mặc kệ đối thủ là ai và có thực lực thế nào thì hắn cũng đều lưu lại chuẩn bị ở sau, nhằm đối phó với bất cứ tình huống nào."
"Tất cả chiến dịch to to nhỏ nhỏ trong quá khứ đều là như thế, duy chỉ có lần này hắn mới bị thất thủ. Vậy có thể thấy được thực lực của đối phương khủng bố đến mức nào."
"Nếu như ngươi nhất định muốn tìm chết thì nhóm chúng ta sẽ không ngăn cản, ngươi cứ việc đi thử một lần đi."
Nghe bọn hắn trào phúng như thế, Triều Lạc lập tức nổi giận, nói:
"Hừ. . . Triều Phong không cách nào chiến thắng tên kia không có nghĩa là ta cũng không cách nào chiến thắng."
"Nếu các ngươi đã không tin thì các ngươi liền nhìn xem ta có thể bắt được hắn hay không."
Nói xong Triều Lạc hậm hực bỏ đi, hiển nhiên hắn đã bị chọc giận. Hắn từ trước đến nay luôn xem thường Triều Phong, nhưng bây giờ lại bị các đồng liêu đánh đồng hắn cùng Triều Phong nên trong lòng hắn rất khó chịu, nhất định phải đi chứng minh một phen.
Nhìn xem Triều Lạc rời đi, đám cự đầu quỷ dị còn lại liền nhìn nhau cười một tiếng.
"Lão đại, không bằng cứ để cho gia hỏa này đi trước thăm dò thủ đoạn của đối phương, để chúng ta nhìn xem đối phương đến cùng có bao nhiêu cân lượng." Một tên cự đầu quỷ dị đề nghị.
Tên cự đầu quỷ dị chủ vị kia cũng gật đầu đáp ứng, mặc dù làm như vậy rất không có đạo đức.
Nhưng ở trong mắt quỷ dị nhất tộc chỉ có lợi ích chứ không có thứ gọi là tình cảm. Chỉ cần có thể chiến thắng thì ai cũng có thể bị hi sinh, cho dù là chính hắn.
Sau một hồi suy nghĩ, tên cự đầu quỷ dị chủ vị bỗng nhiên vung tay lên, một cỗ hắc khí cường đại trong nháy mắt liền tràn ngập ra.
Toàn bộ tử vong cấm khu trong chốc lát đã bị hắc ám bao trùm, triệt để biến thành một mảnh tử địa. Trong phương viên trăm dặm, tất cả sinh linh đều bị thôn phệ, trở thành con rối quỷ dị.
Không đến một lát, một chi quân đoàn quỷ dị cường đại thình lình xuất hiện, chúng bắt đầu xuất phát từ bên ngoài cấm khu hướng về Tần Xuyên mà tiến công.
Cùng lúc đó, tại phía trên Tần Xuyên, sau khi chém giết Triều Phong, Diệp Thu liền đi tới Thiên lĩnh cùng Tề Vô Hối bàn giao một ít chuyện, rồi thuận tiện gia cố kết giới của Tần Xuyên.
Hắn có dự cảm một trận đột kích càng kinh khủng hơn sắp tới đây, do vậy trước đó hắn cần làm tốt chuẩn bị mọi thứ.
"Sư đệ, vừa rồi tên cự đầu quỷ dị kia nhắc đến quỷ dị chi chủ rốt cuộc là ai?" Sau khi xử lý xong một chút việc vặt, Tề Vô Hối rốt cục nhịn không được sự hiếu kì nên hỏi.
Hắn vừa rồi nghe đã nghe được Triều Phong trước khi chết có nhắc qua ở trên hắn còn có một vị quỷ dị chi chủ.
Chỉ một tên Triều Phong mà đã khó đối phó như vậy, nếu như chân thân của vị quỷ dị chi chủ kia giáng lâm xuống Đông Hoang thì sẽ là tràng diện kinh khủng cỡ nào?
Tề Vô Hối không dám nghĩ nữa, trong lòng hắn đang vô cùng khẩn trương.
Chuyện liên quan tới vị quỷ dị chi chủ kia thì Diệp Thu cũng chỉ có thể lắc đầu, nói: "Ta cũng không biết, nhưng đó hẳn là một vị cường giả phía trên Đại Đế cảnh."
"Cái gì?!!" Minh Nguyệt ở bên cạnh nghệ vậy thì lập tức bị hù cho sắc mặt trắng bệch.
Chỉ mới Phong Vương cảnh mà cũng đã làm cho người ta tuyệt vọng như thế, nếu như lại xuất hiện một vị phía trên Đại Đế cảnh thì nhân gian này còn có hi vọng sống sót sao?