Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 537 - Chương 537 - Vô Tận Lĩnh Vực

Chương 537 - Vô Tận Lĩnh Vực
Chương 537 - Vô Tận Lĩnh Vực

Nhìn xem Minh Nguyệt hốt hoảng như vậy, Diệp Thu mỉm cười nói: "Sư tỷ, không cần lo lắng, phiến thiên địa này đã có trật tự thiên đạo hạn chế, Tiên Nhân trên trời mà xuống nhân gian thì cảnh giới của hắn sẽ bị giam cầm, áp chế đến mức chỉ có thể phát huy ra thực lực Đại Đế cảnh. Nếu hắn dám đến thì ta sẽ để cho hắn có đến mà không có về."

Diệp Thu lộ ra nụ cười ý vị thâm trường, nếu hắn giết Đại Đế cảnh thì cũng đủ thổi phồng tên tuổi mấy chục năm, còn nếu hắn giết một vị Tiên nhân thì chẳng phải là muốn thổi phồng tên tuổi cả một đời rồi sao?

Tiên Nhân trên trời thì như thế nào? Chỉ cần có dũng khí giáng lâm xuống mảnh nhân gian này thì Diệp Thu ta liền có cơ hội chém hắn!

Ta tuyệt đối không phải nói đùa!

Bây giờ Diệp Thu đã đại thành kiếm thứ ba, mà trong lúc bế quan tham ngộ pháp tắc chư thiên, hắn đã mơ hồ lĩnh ngộ được kiếm thứ tư.

Đơn thuần chiến lực tại nhân gian thì Diệp Thu tuyệt đối không sợ bất luận kẻ nào. Cho dù là Thiên Mộng thì hắn cũng có thể đánh bại.

Nhưng bởi vì nàng có tái sinh cốt, cho nên trừ phi Diệp Thu có thể trong nháy mắt phá hủy tái sinh cốt của nàng, nếu không thì nàng vừa phát động là sẽ có thể một lần nữa Niết Bàn.

Đây cũng là nguyên nhân để cho Diệp Thu trước đó đã nói hắn không có nắm chắc giết chết Thiên Mộng. Bởi vì nếu như hắn sử dụng kiếm thứ ba thì chính hắn cũng sẽ bị trọng thương, đó hoàn toàn chính là đấu pháp lấy mạng đổi mạng. Coi như dùng tới toàn bộ Hoàn Hồn đan thì Diệp Thu cũng chỉ có chín cái cơ hội mà thôi.

Vả lại Hoàn Hồn đan của hắn có số lượng, còn tái sinh cốt của Thiên Mộng thì không có hạn chế. Cái bug này cũng không biết là ai nghiên cứu ra được mà bá đạo như vậy.

Mà Diệp Thu hiện tại cần đối mặt với địch nhân không chỉ có một cái Thiên Mộng, cho nên hắn không có khả năng đem tất cả át chủ bài của mình toàn bộ dùng trên người nàng. Vì làm như vậy không thể nghi ngờ là đem sơ hở của hắn bại lộ ra cho quỷ dị nhất tộc thấy được.

Nghe thấy Diệp Thu tự tin như vậy, Minh Nguyệt âm thầm run lên, Tề Vô Hối càng là giật mình.

"Vãi cả lồng! Ngươi có nói đùa không sư đệ? Ngay cả Tiên Nhân trên trời mà ngươi đều có thể chém sao?"

"Bà mẹ nó ngươi nổ quá rồi đó."

Tề Vô Hối không thể tin nổi lời này của Diệp Thu.

Gia hỏa này nói ra thật nhẹ nhàng a.

Ta thừa nhận ngươi có thực lực rất mạnh, nhưng không thể mạnh tới tình trạng đó được.

Ngươi nói ngươi có thể đánh bại Đại Đế cảnh thì ta còn xem ở mặt mũi sư huynh đệ mà tin tưởng ngươi một chút. Nhưng ngươi nói ngươi có thể chém Tiên nhân sao?

Lão Tề ta triệt để nhịn không được a.

Tề Vô Hối vừa nói ra lời này thì khóe miệng Diệp Thu lập tức giật một cái.

Lão Tề ngươi làm sao vậy?

Đoạn thời gian qua ta không có đánh mặt ngươi nên ngươi lại bắt đầu mắc bệnh à?

"Xem ra Tề sư huynh rất không có lòng tin đối với ta a." Diệp Thu cười mà giống như không cười nói.

Tề Vô Hối thấy vậy lập tức nội tâm run lên, trong lòng có dự cảm bất tường.

Cái kịch bản này không hiểu sao mà ta thấy tất quen thuộc! Chẳng lẽ hắn thật sự có năng lực này?

Dựa theo kinh nghiệm bị đánh mặt trong dĩ vãng, Tề Vô Hối đã bắt đầu do dự vì hắn rất không muốn lại bị Diệp Thu đánh mặt.

Nhưng mà kia là Tiên nhân a! Ta thừa nhận Diệp Thu quả thật rất tiểu cường, nhưng hắn cũng không thể có khả năng chém được Tiên nhân!

Tề Vô Hối kẽ cắn môi, liều mạng nói ra:

"Sư đệ, không phải sư huynh không tin ngươi, chỉ là lời khoác lác vẫn phải có chút phân tấc."

"Ngươi nói ngươi có thể đánh bại Đại Đế cảnh thì sư huynh còn có thể giúp ngươi thổi phồng một phen, nhưng ngươi nói ngươi có thể chém Tiên nhân thì thật sự có chút quá mức a."

Diệp Thu nghe vậy thì lập tức hứng thú, nói: "Vậy nếu như ta thật sự có thể chém Tiên nhân thì sao?"

Lời này vừa nói ra, Tề Vô Hối bỗng nhiên run lên trong lòng. Hắn nhìn xem biểu lộ của Diệp Thu cũng không quá giống nói đùa.

Chẳng lẽ hắn thật sự có thể chém Tiên nhân?

Không có khả năng. Chuyện này tuyệt đối không có khả năng.

"Nếu ngươi thật sự có thể chém Tiên nhân thì ngươi chính là cái này." Tề Vô Hối giơ lên ngón tay cái, nói.

Ngươi trâu bò!

Khóe miệng Diệp Thu lại giật một cái.

Ngươi kêu ta trâu bò làm cái quỷ gì? Ngươi không dám bỏ tiền đặt cược sao?

Nhưng điều này nghe qua hình như rất có tính khiêu chiến, mà không có một gã nam nhân nào có thể chống cự được dụ hoặc ngợi khen trâu bò này.

"Được, vậy ngươi liền rửa mắt mà đợi đi." Diệp Thu cười nhạt một tiếng, nói.

Sau đó hắn dặn dò ba vị đồ đệ của mình vài câu, rồi quay người rời khỏi Thiên lĩnh, chuẩn bị trở về động phủ Ngọc Thanh.

Trong lúc Diệp Thu đang trở về lúc thì bỗng nhiên Lưu Tiên y trên người hắn phát ra dao động rất nhỏ, tựa như ý cảnh tình cảm thông linh vậy, phảng phất như tại chỗ sâu thế giới đang có người đang kêu gọi hắn.

"Ồ?"

Diệp Thu sửng sốt một cái rồi ngẩng đầu nhìn lên trời, sau đó hắn một mình tiến vào một mảnh lĩnh vực vô cùng vô tận.

Bình Luận (0)
Comment