Lúc này, tại Bổ Thiên giáo thuộc Thiên Vực, trên cửu thiên có một vị nữ tử tuyệt đại phong hoa đang đứng bên trên Vô Lượng giới. Nàng nhìn xem giới bích hơi rung động kia mà nội tâm nghi hoặc.
Phía sau nàng đang đứng một vị lão giả tóc trắng tang thương, nhíu mày dò xét giới bích đang rung chuyển.
"Kỳ quái, vì sao hai ngày qua giới bích của Vô Lượng giới lại liên tục rung động, mơ hồ có dấu hiệu vỡ vụn nhỉ? Chẳng lẽ tiên đoán năm đó đã thành sự thật?" Đứng tại phía trước Vô Lượng giới, Tề Đạo Sinh mười phần nghi ngờ, nói.
Liên Phong không hiểu nên hỏi: "Sư huynh, tiên đoán gì vậy?"
Tề Đạo Sinh lắc đầu, hít sâu một hơi, nói:
"Tiên tổ của Bổ Thiên giáo chúng ta từng có tiên đoán, tại thời điểm Bổ Thiên Thần Nữ xuất thế chính là lúc lượng kiếp tiến đến."
"Mỗi một thời Bổ Thiên Thần Nữ đều có một cái sứ mệnh đó là ứng kiếp mà sinh, cứu vớt thương sinh đại địa."
"Nơi đây Vô Lượng giới rung chuyển hình như có dấu hiệu bát hoang hợp nhất. Điều này mơ hồ nhắc nhở nhóm chúng ta đại nạn sắp tới."
Lời này vừa nói ra, Liên Phong lập tức run lên, bởi vì cái tiên đoán này tựa hồ là hướng nàng mà tới.
Bổ Thiên Thần Nữ không phải là đang nói về nàng sao?
Đoạn thời gian trước Liên Phong vừa mới kế thừa chính quả của Bổ Thiên Thần Nữ, ánh sáng thần thánh gia thân kết hợp với một gốc trường sinh dược mà Diệp Thu tặng nàng trước đây, tu vi của nàng bây giờ đã đạt đến Phong Vương cảnh đỉnh phong, chỉ còn kém một bước lâm môn thì liền có thể Chứng Đạo thành công, tấn vị Nữ Đế.
Nhưng hôm nay Tề Đạo Sinh nói những lời kia đã đề tỉnh nàng, để cho nàng khắc sâu ý thức được thân phận của mình có ý vị như thế nào.
Ta ứng kiếp mà sinh sao?
Nhìn xem Liên Phong biểu lộ ưu sầu như thế, Tề Đạo Sinh lắc đầu, không đành lòng mà an ủi nàng: "Tiểu sư muội, ngươi không cần lo lắng, đó chỉ là tiên đoán thôi, cũng chưa chắc sẽ là thật, cứ thuận theo tự nhiên đi."
Liên Phong gật đầu, nàng không nói gì nhưng trong lòng đang suy nghĩ gì đó.
Nhìn xem giới bích của Vô Lượng giới đang không ngừng run rẩy mà trong lòng Liên Phong luôn có một loại cảm giác bất an. Phảng phất như phía bên kia giới bích đang có đồ vật gì đó có thể xúc động nội tâm của nàng.
Liên Phong không khỏi hiếu kỳ, hỏi: "Sư huynh, bờ bên kia là thế giới gì?"
Tề Đạo Sinh đáp: "Đông Hoang!"
"Cái gì?!!" Liên Phong nhướng mày, nội tâm nàng bỗng nhiên khẩn trương lên, lập tức rõ ràng vì sao mình lại bất an như thế.
Thì ra bên kia giới bích chính là Đông Hoang, là thế giới mà nam nhân nàng yêu đang sinh sống.
Ngọc thủ của Liên Phong nhẹ nhàng chạm vào giới bích của Vô Lượng giới, nàng lúc này rất muốn đi qua bên kia giới bích để nhìn xem một chút thế giới đó đến cùng đang trải qua chuyện gì.
"Hắn không có sao chứ?" Trong lòng Liên Phong không khỏi thầm nghĩ về Diệp Thu.
Từ sau khi từ biệt nhau tại Đế mộ, nàng đã trở lại Thiên Vực và bế quan khổ tu, chuẩn bị xung kích Đại Đế cảnh.
Nhưng chẳng biết tại sao mỗi lần Liên Phong nhắm mắt lại thì trong đầu nàng đều là thân ảnh của DiệpThu.
Nam nhân mà trong lòng Liên Phong nhớ mãi không quên giờ phút này đang ở trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, cho nên nàng rất muốn đi qua giúp hắn.
Thế nhưng Liên Phong hiện tại còn không cách nào bước qua Vô Lượng giới, nàng căn bản không thể tiến vào thế giới của Diệp Thu.
"Hắn là ai?" Nghe Liên Phong nhắc đến ai đó mà nội tâm của Tề Đạo Sinh bỗng nhiên run lên.
Hắn tuy là sư huynh của Liên Phong nhưng không khác biệt với sư tôn là mấy. Bởi vì hắn đã một tay nuôi lớn Liên Phong, một tay dạy nàng tiến nhập Tiên Đạo, từng bước một đi đến hiện tại.
Có thể nói Tề Đạo Sinh như cha, như mẹ của Liên Phong, trong lòng hắn nàng chiếm cứ địa vị rất cao.
Nhưng Tề Đạo Sinh chưa bao giờ thấy Liên Phong xuất hiện qua loại vẻ mặt này, bởi vì nàng có thiên tính lãnh đạm, rất ít giao lưu cùng người, do đó việc nàng bộc lộ tình cảm ít đến đáng thương.
Bây giờ gặp Liên Phong lộ ra vẻ mặt lo lắng mà trong miệng nàng còn lẩm bẩm về ai đó, Tề Đạo Sinh không khỏi có cảm giác nguy cơ.
Chẳng lẽ bên kia giới bích đã có người trộm đi phương tâm của áo bông nhỏ nhà ta?
Hắn là ai?
Bởi vì Liên Phong có thiên tư kinh người, do vậy nàng rất nổi danh tại Thiên Vực, có danh xưng Thiên Vực đệ nhất mỹ nhân, vì thế đã có rất nhiều thiên kiêu và cường giả tuổi trẻ muốn theo đuổi nàng.
Nhưng Tề Đạo Sinh đã bảo hộ nàng rất tốt, trên cơ bản ai đến hắn liền đánh, cho nên trong lòng chúng thiên kiêu tại Thiên Vực đã đặt cho hắn một cái tên khác - Cuồng ma bảo hộ nữ thần.
Cô nương lớn thì cũng nên lập gia đình, ngươi trông coi nàng kỹ như thế mà không sợ nàng bị ế hay sao?
Đối với ngoại giới bêu danh thế nào thì Tề Đạo Sinh đều không quan tâm, bởi vì trong lòng hắn chỉ có một cái tín niệm, đó là ai dám động đến áo bông nhỏ nhà hắn thì người đó phải chết.