Từ khi Liên Phong bắt đầu tu hành thì Tề Đạo Sinh đã làm người hộ đạo cho nàng, một đường bảo hộ nàng.
Bây giờ tu vi của Liên Phong đã vượt qua hắn, nhưng nàng đối với hắn vẫn như cũ rất tôn kính, rất cảm ơn. Trong lòng nàng hắn tựa như phụ thân của mình vậy.
Bây giờ trông thấy nội tâm Liên Phong xúc động như thế, Tề Đạo Sinh yên lặng đưa tay về phía bảo kiếm, hắn rất muốn lao qua bên kia giới bích để nhìn xem đến cùng là tiểu tử nhà ai dám đụng đến áo bông nhỏ trong lòng hắn.
Nhưng sau khi cẩn thận suy nghĩ lại, Tề Đạo Sinh liền thõng tay xuống, thở dài một hơi.
"Aiii, thôi được rồi. . ."
Xác thực cô nương đã lớn nên sẽ có ý nghĩ của riêng mình, nàng cũng có đối tượng mà nàng ưa thích, chuyện này là rất bình thường.
Tiên lộ mênh mông Liên Phong quả thực cần có một người đạo lữ để bổ khuyết nội tâm cô độc của mình. Ta đã già nên sẽ không có khả năng luôn một mực hộ pháp cho nàng.
Trong lòng Tề Đạo Sinh cũng chỉ có thể khẩn cầu năm nhân kia không nên quá chênh lệch với Liên Phong.
"Chiến đấu bên kia giới bích đã rất dữ dội! Ta có thể cảm giác được một cỗ khí tức quỷ dị đang thôn phệ thế giới bên đó."
"Có oán khí tản ra tận trời không ngừng xung kích Vô Lượng giới. Đến tận đây Vô Lượng giới cũng là nguy cơ sớm tối, có lẽ thật sự có một ngày bát hoang lại lần nữa hợp nhất."
Tề Đạo Sinh lắc đầu nói.
Liên Phong nghe vậy thì nội tâm của nàng càng thêm lo lắng, xúc động, lúc này Lưu Tiên váy bỗng nhiên toả ra một cỗ hào quang nhàn nhạt.
Liên Phong âm thầm run lên, nàng ngẫu nhiên phát hiện thông qua Lưu Tiên váy giúp nàng có thể cảm giác được khí tức của Diệp Thu bên kia giới bích. Khí tức của hắn rất bình ổn, không có nhận tổn thương gì.
Ngay lập tức trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Liên Phong liền hiện ra một nụ cười nhàn nhạt, cười một tiếng nghiêng nước khuynh thành.
Liên Phong từ trong ngực lấy ra giấy bút, trên giấy viết xuống cái gì đó rồi xếp thành một chiếc thuyền giấy.
Nàng đưa tay diễn hóa ra pháp tắc của Vô Lượng giới, lấy đại thủ đoạn đem chiếc thuyền giấy này đưa vào bên trong Giới Hà cháy xuôi về phía Đông Hoang. Sau đó nàng lại phát ra linh cảm với Lưu Tiên y để kêu gọi Diệp Thu.
Lúc này Diệp Thu cũng đã đi tới Vô Lượng giới, nội tâm hắn tựa hồ có một giọng nói luôn một mực hô hoán chính mình. Nhưng khi hắn tới đây thì lại không thấy bất cứ một ai, hắn chỉ nhìn thấy một tầng giới bích đang có chút rung động mà nhướng mày.
Bỗng nhiên tại bên trong Giới Hà có một chiếc thuyền giấy nhỏ từ thượng du chậm rãi trôi xuống, đi tới trong tay Diệp Thu.
Diệp Thu run lên một cái, cẩn thận xem xét thì có thể ngửi được rõ ràng trên giấy là một mùi hương thơm ngát nhàn nhạt.
Đó là mùi hương rất quen thuộc.
Diệp Thu liền nở một nụ cười, trong lòng hắn lập tức minh bạch chiếc thuyền giấy này có lai lịch gì.
Diệp Thu mở ra thuyền giấy xem xét, phía trên thình lình viết hai chữ.
"Nhớ ngươi."
Nhìn thấy hai chữ này Diệp Thu khẽ giật mình và có chút buồn cười.
Không biết trong đầu nha đầu kia đang suy nghĩ cái gì mà hao phí lực lượng lớn như thế để đem chiếc thuyền giấy này đưa tới tay ta, kết quả phía trên chỉ viết có hai chữ.
Nhưng điều này cũng rất phù hợp với tính cách của Liên Phong, nàng thuộc dạng lạnh lùng ít nói, do đó nàng sẽ sử dụng ít từ ngữ nhất để biểu đạt ý tứ của mình chứ tuyệt đối không nói nhảm.
Diệp Thu cười nhạt một tiếng, hắn không nghĩ tới Liên Phong sẽ từ bên kia giới bích đưa qua cho hắn một tờ giấy nhỏ.
Ngược lại chuyện này có chút giống thời còn học sinh yêu đương lén lút hay truyền tay nhau tờ giấy nhỏ, cảm giác đó rất kích thích.
Sau khi suy nghĩ, Diệp Thu cũng tại mặt sau của chiếc thuyền giấy viết lên mấy chữ, rồi hắn dùng đại thủ đoạn để đưa nó vào Giới Hà.
Làm xong hết thảy về sau Diệp Thu liền quay người rời khỏi Vô Lượng giới.
Tại bên kia giới bích, Liên Phong truyền xong thuyền giấy và đang chuẩn bị rời đi thì nàng bỗng nhiên nhận được cảm ứng mà quay đầu lại.
Lúc này một chiếc thuyền giấy đang trôi trở về, nội tâm Liên Phong vui mừng không thôi mà đưa tay tiếp nhận thuyền giấy và vội vàng mở ra xem.
Phía trên thuyền giấy thình lình viết mấy chữ.
"Ta cũng nhớ ngươi."
Thấy vậy nội tâm Liên Phong mười phần thỏa mãn, cảm xúc đè nén lâu nay bỗng nhiên giảm đi rất nhiều.
Liên Phong còn muốn đáp lại một tin nhưng nàng cảm giác khí tức của Diệp Thu đã đi xa mà nghĩ thầm.
Nam nhân của ta tại bên kia giới bích đang chịu lấy quỷ dị ăn mòn, đang dục huyết phấn chiến, hẳn là không có nhiều thời gian để đáp tin!
Do đó nàng cũng liền từ bỏ.
Nhìn xem bộ dáng vui vẻ của Liên Phong khi cầm tờ giấy nhỏ kia, Tề Đạo Sinh lộ ra nụ cười của lão phụ thân.
Hắn cũng là có chút xấu hổ, nói: "Người trẻ tuổi bây giờ đều sẽ chơi đại thủ đoạn bực này dùng để yêu đương sao? Là do ta không theo kịp thời đại ư? Aiii, ta già thật rồi. . ."
Tề Đạo Sinh nhịn không được mà lắc đầu cảm khái.