Liên Phong đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên rồi chấn kinh một cái.
"Nguy rồi!" Trong lòng nàng thầm hô một tiếng.
Vừa rồi tâm tư của Liên Phong đều đặt ở trên thân Diệp Thu, để cho nàng quên mất chưởng giáo sư huynh vẫn còn đứng bên cạnh nàng.
Chẳng phải là vừa rồi nàng làm hết thảy đã bị chưởng giáo sư huynh thấy được sao?
Tề Đạo Sinh cũng nhìn ra Liên Phong thẹn thùng mà trong lòng có chút buồn cười.
Vị Thánh Nữ hắn đã nuôi nhiều năm như vậy nay đã bị người ta hái đi. Vấn đề là hắn ngay cả đối phương là ai cũng không biết rõ.
"Đi thôi!" Tề Đạo Sinh lắc đầu dẫn đầu rời khỏi Vô Lượng giới.
Liên Phong thì chỉ cúi đầu không nói, trong lòng mười phần hoang mang.
Nàng quay đầu nhìn về phía một mảnh hư vô, trong lòng vô cùng nhớ mong và cũng hạ một cái quyết tâm.
"Đông Hoang bên kia đang chịu lấy hạo kiếp phá hủy, ta nhất định phải nhanh chóng phá Đại Đế cảnh để vượt qua giới bích trợ giúp hắn."
Vừa rồi Tề Đạo Sinh cũng đã nói Vô Lượng giới có dấu hiệu sụp đổ, có lẽ tương lai bát hoang thật sự sẽ đạt tới tình trạng hợp nhất. Đến thời điểm bát hoang dung hợp, vô số Tiên gia thánh địa sẽ bị cuốn vào, triệt để đánh phá cách cục thế giới.
Từ đó thế giới này sẽ trở lại thời kỳ thịnh thế đỉnh phong như lúc Thượng Cổ, như vậy một trận Tiên đạo tranh đấu liền muốn diễn ra.
Lúc này nội tâm Liên Phong đã hưng phấn lên, cảm xúc của nàng càng phát ra mãnh liệt hơn, thời gian không đợi người.
"Ta muốn chứng vô thượng đại đạo!"
Sau khi lạnh lùng để lại một câu nói, Liên Phong liền rời đi Vô Lượng giới, trở về lại thánh địa Bổ Thiên thần giáo và bắt đầu bế quan.
...
Hình ảnh một lần nữa trở lại Đông Hoang.
Vừa mới trải qua một trận huyết chiến, Tần Xuyên vẫn như cũ ở vào giai đoạn bấp bênh.
Dưới núi, trăm vạn đại hung đang vô cùng náo loạn. Bởi vì Triều Phong đã chết, cho nên bọn chúng trực tiếp mất đi kẻ khống chế. Cả đám hung thú cũng không còn công kích Tần Xuyên, mà ngược lại đã tự giết lẫn nhau.
Bởi vì bọn chúng đã bị khí tức quỷ dị thôn phệ nên vốn đã đánh mất lý trí, trong mắt bọn chúng chỉ có giết chóc.
Chỉ trong vòng nửa ngày ngắn ngủi mà trăm vạn đại hung đã tự giết lẫn nhau đến mức chỉ còn lại mấy chục vạn.
Tràng diện này cực kỳ huyết tinh, bên ngoài kết giới của Tần Xuyên máu chảy thành sông, thú huyết nhuộm đỏ cả đại địa.
Hung thú phơi thây khắp trăm dặm Hoang Nguyên trông vô cùng tàn nhẫn, ngay cả không khí cũng tràn ngập mùi tanh hôi rất buồn nôn.
"Định mệnh! Cảnh tượng này thật sự quá oanh liệt! Tràng diện bực này lão phu sống nhiều năm như vậy mà vẫn là lần đầu tiên trông thấy. Lần này còn hơn cả trận huyết chiến năm đó tại vô nhân khu." Lúc này, dù là Tề Vô Hối thì cũng là sắc mặt trắng bệch, không dám tin mà nói ra.
"Sư thúc, hiện tại phía dưới tất cả đều loạn thành một bầy, vậy chúng ta có nên đưa ít người ra ngoài để vơ vét một phen hay không?" Liễu Thanh Phong đề nghị.
Dưới chân núi bây giờ đang là bảo cốt hung thú đầy đất, chỉ cần có lá gan xuống dưới mà tùy tiện nhặt mấy khối thì đều có thể trợ giúp tu sĩ tăng lên một đại cảnh giới, có thể nói nó có sức hấp dẫn phi thường kinh người.
Nhưng thu hoạch cùng nguy hiểm thường sẽ có quan hệ trực tiếp, phía dưới núi đang là một trận loạn chiến, cho dù là Giáo chủ cảnh đi xuống thì cũng chưa chắc có thể bảo đảm tính mệnh và có thể toàn thân trở ra, chớ nói chi là những tiểu tu sĩ Vô Cự cảnh, Thiên Tướng cảnh.
Tề Vô Hối nghiêm túc suy tư một phen, lúc nhìn lại hắn phát hiện phía trên Thiên lĩnh đang có mấy chục vạn người nhìn về phía hắn không chớp mắt.
Hiển nhiên là bọn hắn cũng nhịn không được dụ hoặc từ đống bảo cốt bên dưới, ai cũng muốn mạo hiểm thử một lần.
Nhưng bởi vì không có Tề Vô Hối lên tiếng nên ai cũng không dám tùy tiện mở ra kết giới xông ra ngoài nhặt nhạnh bảo cốt.
Sau khi nghiêm túc suy tư một chút, Tề Vô Hối gật đầu, nói:
"Ừm, có thể. Nhưng các ngươi không được đi xa, hiện tại nguy cơ còn không có giải trừ nên các ngươi hãy ở tại phụ cận kết giới nhặt nhạnh chút bảo cốt là được rồi."
"Trước đó Diệp sư thúc của các ngươi một kiếm chém chết không ít hung thú, trong đó có không ít con có thực lực cường đại. Cơ duyên liền bày ở trước mặt các ngươi, chỉ nhìn xem các ngươi nắm bắt như thế nào mà thôi."
Nói xong Tề Vô Hối liền quay đầu rời đi, một tay chậm rãi đẩy ra, hắn đang muốn mở ra kết giới thì chợt nghe ngoài núi vang lên một tiếng hò hét.
"Tề đạo hữu, cứu ta. . ."
"Hả?!!"
Nghe vậy Tề Vô Hối lập tức chấn động một cái, hướng mặt xuống núi xem xét. Hắn phát hiện Thanh Diệu đạo nhân cùng Lục Ngôn quần áo tả tơi, mười phần chật vật đang chạy như bay đến chỗ hắn. Phía sau bọn hắn là hắc khí đầy trời, bụi mù cuồn cuộn.
"Thanh Diệu lão đạo đấy à?" Trông thấy Thanh Diệu đạo nhân cùng Lục Ngôn chật vật chạy như bay mà đến và đã tới bên ngoài kết giới, Tề Vô Hối không khỏi sửng sốt một cái.
Hai thầy trò lão gia hỏa này làm sao lại xuất hiện ở đây?
Nghĩ lại hình như hôm nay vào lúc tờ mờ sáng Chí Tôn điện đã bị công phá, vậy có thể bọn hắn đã từ bên đó trốn tới đây!