Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 541 - Chương 541 - Không Ngại Biệt Khuất

Chương 541 - Không Ngại Biệt Khuất
Chương 541 - Không Ngại Biệt Khuất

Thanh Diệu đạo nhân xuất hiện đã dẫn tới đám thanh niên nhiệt huyết và các đại gia tộc trên Thiên lĩnh vây xem.

Nhìn xem hai thầy trò bọn hắn chật vật như thế mà tất cả mọi người cũng là không khỏi cười to, châm chọc.

"Ha ha ha, đây không phải là Đại trưởng lão của Chí Tôn điện sao? Mới mấy ngày không gặp mà sao ngươi lại tàn tạ như thế?"

"A, ta có chút ấn tượng, hình như buổi sáng hôm nay tại phương hướng Chí Tôn điện đã phát sinh một trận oanh động kịch liệt. Chẳng lẽ Chí Tôn điện đã bị công phá?"

"Ha ha ha, đáng đời bọn hắn."

Đám người không ngừng châm chọc, bởi vì bọn họ đều không có quên tại thời điểm hạo kiếp tiến đến, Chí Tôn điện đã từ bỏ Đông Hoang, từ bỏ bọn họ, và lựa chọn chỉ lo thân mình, ẩn nấp sơn môn.

Bây giờ Chí Tôn điện đã bị hủy diệt nên liền như chó nhà có tang mà chạy khắp nơi cầu cứu.

lúc này lại có người mở miệng nói: "Tề chân nhân, ngài đừng cho bọn hắn tiến vào, người của Chí Tôn điện không có một ai là người tốt đâu."

"Không sai. Trước đây lúc bọn hắn lựa chọn đóng lại sơn môn, bỏ rơi bách tính thì bọn hắn có thể từng nghĩ tới mình sẽ có ngày hôm nay không?"

Đám người kia ngươi một lời ta một câu, hiển nhiên đối với Chí Tôn điện là sự chán ghét, bài xích phát ra từ nội tâm.

Bên ngoài kết giới, Thanh Diệu đạo nhân cũng cảm thấy rất nhiều người ở đây chán ghét bọn hắn mà trong lòng mười điểm biệt khuất.

Ông ta thân là Đại trưởng lão của Chí Tôn điện nên có uy vọng cực cao, được thế nhân kính ngưỡng. Nhưng ông ta không nghĩ tới hôm nay mình lại như hổ lạc đồng bằng, bị một đám tiểu tu sĩ nói năng lỗ mãng châm chọc. Loại biệt khuất này người bình thường khó mà chịu đựng.

Lục Ngôn ở một bên đã nắm chặt nắm đấm, đè nén lửa giận. Đám người kia nhục nhã sư tôn của hắn thì chẳng khác nào là nhục nhã hắn.

"Lũ khốn! Những tên chó này cũng dám lấn thầy trò chúng ta sao?" Lục Ngôn ngay lập tức liền không vui, nói.

Trước khi đến đây hắn đã làm tốt chuẩn bị trong lòng, hắn có thể tiếp nhận Bổ Thiên giáo sỉ nhục nhưng đón chịu không được những tên tiểu nhân vật này nhục nhã. Bởi vì bọn hắn cũng chỉ là ôm đùi Bổ Thiên giáo nên mới sống đến nay, vậy bọn hắn có tư cách gì?

"Đồ nhi, an tâm chớ vội!" Gặp Lục Ngôn có chút không chịu nổi, Thanh Diệu đạo nhân vội vàng chặn lại.

Bây giờ chỉ có Bổ Thiên giáo mới có thể cứu được bọn hắn thì điểm sỉ nhục ấy có đáng là gì. Vì tính mệnh của đồ đệ, vì tương lai tái khởi Chí Tôn điện nên ông ta lựa chọn nhịn xuống.

"Tề đạo hữu, ta biết rõ lúc trước Chí Tôn điện chúng ta đã nhiều lần đắc tội Bổ Thiên giáo các ngươi, nhưng đó đều là những chuyện xuất phát từ sư tôn của ta. Bây giờ Chí Tôn điện chúng ta đã bị hủy diệt, còn ông ta cũng đã sớm bỏ rơi mấy vạn đệ tử chúng ta mà dẫn đầu chạy trốn."

"Ta cũng là không có biện pháp, vì có thể bảo trụ mạch truyền thừa cuối cùng này nên mới đến đây nhờ vả các ngươi."

"Bổ Thiên giáo thân là Đông Hoang đệ nhất thánh địa, lòng mang thiên hạ, có trái tim nhân từ bao dung. Cho nên ta mới tới khẩn cầu các ngươi cứu giúp Chí Tôn điện chúng ta."

Thanh Diệu đạo nhân cô đơn nói ra. Ông ta có thể nói ra một phen như thế thì có thể thấy được quyết tâm của ông ta.

Bỗng nhiên nghe phịch một tiếng, Thanh Diệu đạo nhân đã trực tiếp quỳ gối bên ngoài kết giới.

"Sư tôn!" Lục Ngôn đứng đằng sau trông thấy sư tôn mình quỳ đi xuống thì nội tâm run lên một cái, khóe mắt cay cay.

Trông thấy một màn này, tất cả mọi người ở đây lập tức khẽ giật mình.

"Lão gia hỏa này từ trước đến nay luôn tự cho mình thanh cao, vậy mà hôm nay ông ta lại. . ."

Đám người bắt đầu hoài nghi, hiện trường nghị luận ầm ĩ một trận.

Chẳng ai ngờ rằng Thanh Diệu đạo nhân từ trước đến nay luôn tự cho mình thanh cao mà hôm nay sẽ làm ra động tác này.

Ngay cả Tề Vô Hối cũng ngây ngẩn cả người, hắn vừa mới nghĩ tốt lời kịch trào phúng thì bỗng nhiên đọng lại trong miệng.

Nếu Tề Vô Hối tại thời điểm này trào phúng Thanh Diệu đạo nhân, vậy chẳng phải hắn sẽ trở thành một kẻ bỏ đá xuống giếng rồi sao?

Tề Vô Hối mặc dù rất ưa thích làm người ta tức điếng người, nhưng hắn cũng coi thường làm kẻ như vậy.

Chỉ nghe Thanh Diệu đạo nhân tiếp tục nói: "Tề đạo hữu, ta biết rõ ngươi rất chán ghét ta, nhưng đứa nhỏ này không liên quan a, ta khẩn cầu ngươi hãy thu lưu hắn. Chỉ cần ngươi chịu thu lưu hắn thì ta nguyện lấy cái chết tạ tội!"

Thanh Diệu đạo nhân nội tâm tuyệt vọng, khi ông ta trông thấy mây đen đầy trời đang tiếp cận thì đã hạ quyết tâm.

Giờ phút này Thanh Diệu đạo nhân cũng đã sắp đến thời điểm dầu hết đèn tắt, đối mặt đám đại hung sắp đến kia thì ông ta căn bản không có sức chống cự. Vì bảo trụ Lục Ngôn nên ông ta nguyện ý lấy mạng đổi mạng.

Thấy Thanh Diệu đạo nhân như thế, nội tâm Tề Vô Hối cũng là có chút xúc động, đám người kia cũng không còn ai châm chọc gì nữa, chí ít giờ phút này ông ta rất đáng được kính nể.

Lúc này ngay cả đám đệ tử của Bổ Thiên giáo cũng đều có chút dao động. Trong đó Lâm Thanh Trúc cùng Triệu Uyển Nhi là người có cảm xúc lớn nhất.

Thanh Diệu đạo nhân có lẽ không phải là người tốt lành gì, nhưng ông ta đối tốt với đồ đệ lại là phát ra từ đáy lòng.

Các nàng có thể cảm giác được điều này bởi vì sư tôn của các nàng cũng cực kì tốt đối với các nàng.

Bình Luận (0)
Comment