Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 553 - Chương 553 - Phong Vương Cảnh Tự Bạo

Chương 553 - Phong Vương Cảnh Tự Bạo
Chương 553 - Phong Vương Cảnh Tự Bạo

"Mẹ nó! Ta liều mạng với hắn! Các ngươi tìm đúng thời cơ mà rời đi!" Đến một bước này Triều Ấp cũng đã hạ quyết tâm, quát.

Đám lục vương còn lại nghe hắn nói như thế thì trong lòng cảm thấy thất bại một trận. Nhưng bọn hắn đều không phải là hạng người tình cảm gì, loại cục diện này chỉ mà còn xử trí theo cảm tính thì sẽ chỉ làm cho bọn hắn tổn thất càng nhiều.

"Các ngươi đi không được!" Diệp Thu cười lạnh nói rồi dẫn đầu giết tới.

Triều Ấp thấy vậy liền nâng thập nhị phẩm Hắc Liên trên đỉnh đầu và toàn lực ngăn cản, Chiêu Hồn Phiên cũng trong nháy mắt phát động mê hoặc chi lực.

Thế nhưng thần sắc Diệp Thu chỉ hơi động một cái rồi lại khôi phục sự bình tĩnh, căn bản hắn không nhận phải bất kỳ ảnh hưởng gì.

"Đi!" Gặp Triều Ấp cùng Diệp Thu quấn chiến lấy nhau, Triều Lạc chờ đúng thời cơ mà hét to một tiếng, sau đó trong nháy mắt hướng về một phương hướng mà bỏ chạy.

Đám ngũ vương còn lại từng tên lộ ra vẻ mặt sợ hãi, rồi cũng hướng ra các phương hướng khác nhau để chạy vội.

Thấy vậy Diệp Thu lập tức đánh lui Triều Ấp rồi bỗng nhiên lại rút ra một thanh Tiên kiếm, đó chính là Vân Tiêu kiếm.

Tay trái của hắn phát lực, sát chiêu ‘vạn dặm giết một người’ trong nháy mắt liền phát động, tại bên ngoài trăm dặm hắn đã đem một tên cự đầu quỷ dị chém giết ngay phía trên Hoang Nguyên.

"Ha ha ha, ta ngược lại rất muốn nhìn xem các ngươi đi như thế nào." Sau khi thu lại tay trái, Vân Tiêu kiếm trong chớp mắt đã trở lại trong tay, Diệp Thu cười to nói ra.

Hai thanh Tiên kiếm nơi tay để cho hắn giờ phút này giống như một tôn Chiến Thần, hắn lần nữa thi triển thần kỹ ‘vạn dặm giết một người’. Không đến một lát hắn lại xử tử một tên cự đầu quỷ dị.

Nếu không phải Triều Ấp ở phía trước kiềm chế Diệp Thu để cho hai tay của hắn đều mở, vậy chỉ trong nháy mắt là hắn liền có thể chém giết toàn bộ đám cự đầu quỷ dị.

Sau đó lại có một tên cự đầu quỷ dị nữa bị Diệp Thu chém rụng, hiện tại đã có ba tên cự đầu quỷ dị chết dưới kiếm của Diệp Thu.

Trông thấy một màn này Triều Ấp bi phẫn không gì sánh được mà gầm thét lên: "Tên khốn! Ngươi dám. . ."

"Ta có gì mà không dám?" Diệp Thu khinh thường hỏi lại.

Chỉ thấy Triều Ấp đột nhiên xông lên hung mãnh đánh tới một chưởng, kinh thiên chi lực đánh cho hư không rung chuyển một trận.

Diệp Thu giơ lên Tru Tiên kiếm chém tới, trong chốc lát một cánh tay của Triều Ấp trực tiếp bị chém đứt.

"Phập. . ."

Triều Ấp lập tức bị trọng thương, nhưng khi hắn nhìn thấy tam vương còn lại vẫn chưa đi xa mà nội tâm vô cùng tuyệt vọng, trong đầu liền sinh ra một cái ý nghĩ điên cuồng.

Người này có thực lực quá mạnh, lấy thực lực của chúng ta căn bản không cách nào ứng đối. Nếu như không giết chết hắn thì liền chú định thần tộc chúng ta chiếm đoạt không được cái thế giới này!

Nghĩ tới đây, Triều Ấp càng phát ra mãnh liệt, hắn bỗng nhiên cười to một tiếng.

"Ha ha ha ha. . ."

Triều Ấp cười to dẫn tới Diệp Thu có chút hoang mang, nhướng mày nhìn xem Triều Ấp.

Tên này vì chịu không nổi đả kích mà điên rồi sao?

Hắn đã tu luyện đến tu vi cỡ này thì năng lực chịu đựng không nên kém như vậy mới đúng chứ?

Diệp Thu có chút mờ mịt, không nghĩ ra vì sao Triều Ấp lại bật cười.

Không đúng!

Diệp Thu đang nghi hoặc thì chợt phát hiện trong thân thể Triều Ấp có một cỗ khí tức quỷ dị kinh khủng bạo phát ra.

Loại lực lượng nóng rực kia đập vào mặt để cho Diệp Thu cảm thấy một tia uy hiếp mà lập tức biến sắc.

Lúc này Triều Ấp như không muốn mạng mà lao đến ôm chặt lấy Diệp Thu, phát rồ cười to, nói: "Ha ha ha ha, tiểu tử, ngươi chuẩn bị kỹ càng chết cùng bản vương đi."

Trong chốc lát, một cỗ kinh thiên chi lực từ trong thể nội của Triều Ấp đã bạo nổ, chấn cho thiên địa rung chuyển.

Đó là quỷ dị chi lực có nguồn gốc từ thể nội của Triều Ấp, còn có một điểm lực lượng do vị chủ nhân của hắn lưu lại.

Vụ nổ kinh khủng không gì sánh được, bởi vì một khi Phong Vương cảnh tự bạo thì uy lực của nó còn mạnh hơn gấp trăm lần so với một kích toàn lực của Đại Đế.

Mà lại sau khi quỷ dị chi lực tự bạo thì sẽ sinh ra thôn thiên phệ địa chi lực, mặc dù không thể đả thương được Diệp Thu nhưng rất có thể hắn sẽ bị cuốn vào bên trong thời không loạn lưu.

Trong lòng Diệp Thu biết đại sự không ổn mà một tay đẩy ra Triều Ấp nhưng lại phát hiện đã không kịp.

Tại cự ly này dù cho Diệp Thu có sử dụng Côn Bằng Bảo Thuật thì cũng khó có thể thoát đi.

"Mẹ nó, ngươi đúng là một tên điên!"

"Cút cho ta!"

Diệp Thu một kiếm chặt đứt cánh tay của Triều Ấp rồi thoát thân ra. Loại đấu pháp đồng quy vu tận này hắn vẫn là lần đầu gặp phải.

Ngươi muốn chết thì cứ chết một mình đi, ngươi kéo theo ta làm cái gì a?

Nếu như ngươi là một đại cô nương nũng nịu đòi cùng chết với ta thì tối thiểu trên hoàng tuyền không tịch mịch. Nhưng vấn đề ngươi lại là một tên lão đầu tử hỏng bét thì có cái gì để ta chơi? Chơi trái trứng a!

"Ha ha ha ha. . . Nổ chết hắn cho ta!" Triều Ấp phát rồ cười to.

Sau một chữ cuối cùng của hắn thì...

Ầm!!!

Một tiếng nổ rung trời vang lên, để cho tất cả mọi người đang dục huyết phấn chiến nhao nhao dừng lại, ngước đầu nhìn lên.

Bọn hắn chỉ thấy cả một mảnh bầu trời là sương mù cuồn cuộn, hắc khí đầy trời, ai ai cũng lập tức chấn kinh.

"Không. . ." Phía trên Hoang Nguyên, Lâm Thanh Trúc bỗng nhiên toàn thân không có lực lượng, tuyệt vọng ngồi liệt trên mặt đất hô lên.

Bởi vì sau vụ bạo nổ kia nàng cảm giác không thấy khí tức của sư tôn mình, cho nên thân thể nàng như bị rút sạch khí lực.

Triệu Uyển Nhi che miệng, khóe mắt mang theo nước mắt, dựa vào một gốc cây vô lực ngồi xuống, thút thít một mình.

Cũng may tiểu Linh Lung đã được đưa về Tử Hà phong, bởi vì nguyên nhân phong ấn làm nàng quá mức rã rời nên đã ngủ say không biết gì.

Bình Luận (0)
Comment