"Diệp sư đệ!"
Bạo nổ tới quá đột ngột nên ai cũng chưa kịp phản ứng, đợi đám người kịp phản ứng lại thì nội tâm ai cũng sa sút không gì sánh được.
Tề Vô Hối phẫn nộ nện vào một gốc cây, Mạnh Thiên Chính càng là hai mắt đỏ bừng.
Hôm nay một trận chiến này Bổ Thiên giáo lại muốn dẫm vào vết xe đổ của một trăm năm trước sao?
Đây là điều mà bọn hắn không muốn tiếp nhận nhất.
Lúc này đông đảo đệ tử của Bổ Thiên giáo cũng không thể nào tiếp thu được sự thật này. Bởi vì tại trong lòng bọn họ Diệp Thu đã nghiễm nhiên trở thành tín ngưỡng, là mục tiêu theo đuổi của bọn hắn.
Diệp Thu đi ở phía trước tạo động lực vươn lên cho vô số người, và cũng là hắn kéo ra toàn giáo triển khai cuộc chiến tranh này.
Nhưng giờ khắc này tín ngưỡng trong lòng bọn hắn tựa hồ đã sụp đổ.
Một vị sư thúc tuyệt đại phong hoa thống lĩnh toàn bộ Bổ Thiên giáo trở lại đỉnh phong ngày xưa cuối cùng đã ngã xuống tại nơi này.
Bọn hắn rốt cuộc đã cảm giác không thấy khí tức của Diệp Thu, theo một trận bạo nổ kia hắn đã hoàn toàn biến mất.
"Diệp sư thúc! Đi đường bình an!" Liễu Thanh Phong ngồi xổm xuống mặt đất, nắm lên một nắm cát vẩy lên không trung, nói.
Các đệ tử còn lại cũng học theo hắn mà bắt đầu mặc niệm cho Diệp Thu.
Lúc này sương mù đã dần dần tán đi, thiên địa quay về vẻ bình thản, đám người ngẩng đầu nhìn lại thì chỉ thấy trên cửu thiên đã trống không, chỉ còn lại một cái đỉnh bị tàn phá, lung lay sắp đổ trên không trung.
"Càn Khôn Đỉnh!"
Khi nhìn thấy Càn Khôn Đỉnh thì Lâm Thanh Trúc liền run lên một cái, thân thể vô lực đột nhiên có sức đứng lên, nói.
Càn Khôn Đỉnh kia nàng vô cùng quen thuộc, bởi vì nó chính là pháp bảo của sư tôn nàng.
Gặp Càn Khôn Đỉnh xuất hiện, tất cả mọi người cũng ngừng lại bi thương.
Sau đó liền có một đạo thân ảnh áo trắng lại lần nữa xuất hiện tại bên trong tầm mắt của mọi người.
"Định mệnh, hắn vậy mà chưa chết!" Tề Vô Hối quát to một tiếng.
Thằng chó, hắn lừa gạt tình cảm của ta a!
Bên tren một mảnh bầu trời vắng vẻ, một đạo thân ảnh quen thuộc đã hiện ra.
Chỉ thấy hắn tiện tay chụp một cái, Tru Tiên kiếm lại lần nữa trở lại trong tay.
Hắn nhẹ nhàng vung tay lên, trong chốc lát đám hung linh liền bị một kiếm chém giết mấy chục vạn.
Nhìn thấy một màn như thế, tất cả mọi người đều mừng rỡ như điên, nội tâm vô cùng kích động.
"Không có việc gì, sư tôn không có việc gì." Lâm Thanh Trúc mang theo tiếng khóc nức nở nói ra.
Vừa rồi một khắc kia nàng đã thật sự cho là mình sẽ phải mất đi vị sư tôn luôn một mực che gió che mưa cho nàng. Nội tâm nàng bất lực làm cho khí lực toàn thân mất hết, cả người trở nên tê liệt.
Bây giờ Lâm Thanh Trúc gặp sư tôn của nàng không có việc gì và còn lần nữa cầm kiếm trong tay mà vui mừng không thôi.
Diệp Thu lúc này tỏa ra khí thế áp đảo thiên địa giống như thần tiên, tuyệt thế độc tôn, làm cho tất cả mọi người chấn động không gì sánh nổi.
"Không thể tưởng tượng nổi. Thực lực của Diệp chân nhân thật là đáng sợ."
"Đối mặt với thất vương vây công, lấy một đánh bảy, nhưng ngài không chỉ có không bại mà ngược lại còn đánh thắng."
"Trận chiến này ngài chém bốn, trốn ba; giết cho quỷ dị nhất tộc chạy trối chết. Ngài đã đủ để phong thần rồi."
Sau một hồi khiếp sợ, hiện trường bỗng nhiên vang vọng tiếng hoan hô kịch liệt giống như núi kêu biển gầm, quanh quẩn tại toàn bộ Tần Xuyên.
"Diệp chân nhân uy vũ, vô địch, cầm trong tay kiếm dài ba thước, chém hết thảy địch thủ thế gian."
"Thử hỏi Thượng Tiên trên trời có dám xuống nhân gian làm loạn?"
Một trận nói khoác này quanh quẩn khắp Tần Xuyên, chính Diệp Thu nghe thấy mà đều có chút xấu hổ.
Ta hiện tại lợi hại như vậy sao?
A hi hi, cảm giác rất tệ, rất thoải mái!
Diệp Thu sau trận chiến này sẽ phong thần, đặt vững thắng lợi.
Hắn lấy sức một mình mà thay đổi càn khôn, không thể nghi ngờ chính là sự cổ vũ sĩ khí lớn nhất. Tất cả mọi người ở đây đều bị cỗ khí thế này làm cho nhiệt huyết dâng trào.
Bên trong đám người, Liễu Thanh Phong hô to một tiếng:
"Các đệ tử của Bổ Thiên giáo nghe rõ, trận đầu tiên Diệp sư thúc đã đánh thắng, chiến đấu kế tiếp chính là thời khắc để chúng ta chứng minh chính mình."
"Hãy đem sở học của các ngươi tất cả đều xuất ra cho ta, để cho thế nhân nhìn xem một chút thần uy của Bổ Thiên giáo chúng ta."
"Phụng pháp chỉ của chưởng giáo, các đệ tử nghe lệnh, giết!"
Dưới một tiếng quát to, tất cả đệ tử của Bổ Thiên giáo đều dâng lên chiến hỏa mãnh liệt, cùng nhau tiến lên, không để ý sinh tử.
Thủ tịch đại đệ tử Liễu Thanh Phong dẫn đầu giết ra, các đệ tử còn lại liền theo sát phía sau hắn.
Tràng diện nhiệt huyết sôi trào này cũng để cho hai tiểu cô nương Lâm Thanh Trúc cùng Triệu Uyển Nhi lên tinh thần.
"Sư tỷ, chúng ta cũng tới đi!" Triệu Uyển Nhi chậm rãi đi đến bên người Lâm Thanh Trúc nói.
Nàng nhẹ nhàng nâng lên một tay, một đoàn Hồng Liên Nghiệp Hỏa liền xuất hiện trong tay nàng.
Đây là khắc tinh của hung linh, có thể thiêu đốt hết hết thảy mọi thứ trên thế gian. Vô luận đối phương mạnh bao nhiêu nhưng đều chỉ có thể nghe ngóng rồi chuồn.
Lâm Thanh Trúc ngẩng đầu nhìn xem thân ảnh Diệp Thu rồi gật đầu đáp ứng.
Thanh danh của Tử Hà phong luôn một mực dựa vào sư tôn duy trì, nàng làm đệ nhất truyền nhân thì không thể làm mất mặt Tử Hà phong được.
Các sư huynh đệ đồng môn của nàng đều đã dục huyết phấn chiến, vậy nàng làm sao có thể lùi bước.
"Lên!" Lâm Thanh Trúc lạnh lùng hô lên một câu.
Sau đó nàng chậm rãi móc ra một thanh Đế Kiếm và trực tiếp giết tới.
Thực lực Thần Tàng ngũ cảnh của nàng liền bạo phát ra, trông giống như Chiến Thần tại thế mà bên trong loạn chiến trọn vẹn giết chết mười mấy hung linh rất có đi có về.
Sau khi Lâm Thanh Trúc chém hơn ngàn con hung linh, phong thái của nàng đã để cho tất cả mọi người tại hiện trường chỉ có thể ngưỡng vọng, trong lòng không khỏi cảm thán không hổ là danh sư xuất cao đồ.