Lâm Thanh Trúc lúc này đã vô cùng khẩn trương, nàng nắm chặt nắm đấm đến mức móng tay đâm xuyên qua da, tiên huyết chảy ra nhưng nàng lại không chút nào để ý.
Hai mắt Lâm Thanh Trúc trở nên thất thần, nhìn không chớp mắt về phía đạo thân ảnh trên trời, trong miệng nỉ non: "Sư tôn, ngươi nhất định phải chống đỡ được."
Tinh thần của Lâm Thanh Trúc cơ hồ ký thác toàn bộ vào Diệp Thu, vì hắn chính là người đã mang nàng lên núi, truyền cho nàng đạo pháp, một mực yên lặng bảo hộ nàng.
Những người khác thì Lâm Thanh Trúc không biết rõ, nhưng đối với nàng mà nói Diệp Thu chính là thế giới của nàng.
Lâm Thanh Trúc làm hết thảy cũng chỉ vì Diệp Thu, nàng muốn để cho hắn luôn cảm thấy vui vẻ nên phải tranh sĩ diện cho hắn, vì hắn cái gì nàng cũng nguyện ý làm.
Mỗi lần nhìn thấy Diệp Thu lâm vào hiểm cảnh, Lâm Thanh Trúc tuyệt đối là người khẩn trương nhất.
Tại thời khắc kích động lòng người này, tất cả mọi người đều mong cho Diệp Thu thành đạo, duy chỉ có Lâm Thanh Trúc là âm thầm cầu nguyện cho hắn trở về, vì nàng không cần Đại Đế gì cả, nàng chỉ cần sư tôn của mình mà thôi.
Cứ việc trong lòng Lâm Thanh Trúc trăm mối sut nghĩ, nhưng nàng lại không thể cải biến được gì mà chỉ có thể ở xa xa nhìn xem Diệp Thu.
Cửu Thiên Thần Lôi cuồn cuộn lao xuống, trong nháy mắt mây đen dày đặc, thiên địa hạ xuống thần uy, một cỗ lực áp bách kinh khủng lập tức truyền đến.
Tất cả mọi người đều cảm thấy kiệt sức, chật vật chống đỡ lấy thân thể không để cho mình ngã xuống.
Đùng. . .
Sấm sét vạch phá trời cao, phá vỡ đêm tối yên tĩnh.
"Bắt đầu rồi!" Mạnh Thiên Chính lo lắng nói.
Lúc này bên trên bầu trời, ba đóa đạo hoa đang phát ra hào quang sáng chói, ngay sau đó có một đạo sấm sét đánh trúng một đóa đạo hoa, đạo hoa liền rung động trong gió.
"Chặn. . . Chặn lại rồi!"
Tất cả mọi người liền giật nảy mình, một đạo thiên lôi này đã thành công bị ngăn lại, nhưng Diệp Thu ở bầu trời lại có trạng thái không phải rất tốt.
"Phụt. . ."
Diệp Thu phun ra một ngụm tiên huyết, thần trí của hắn cuối cùng đã thanh tỉnh một chút. Hắn ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt lộ ra một tia ngoạn ý.
Ngay sau đó thể nội Diệp Thu bỗng nhiên nhói nhói một trận, không ngừng kích thích thần kinh của hắn.
Diệp Thu chậm rãi lau đi vết máu ở khóe miệng, trong miệng tự lẩm bẩm: "Chẳng lẽ ta đã quá nóng vội rồi sao?"
Nếu dựa theo kế hoạch ban đầu thì Diệp Thu muốn chuẩn bị lắng đọng một phen, sau đó mới lựa chọn đột phá Đại Đế cảnh.
Nhưng vừa rồi khi hắn cùng Thiên Mộng giao thủ một trận chung cực chi chiến, hắn đã có được cảm ngộ rõ ràng thân thể mình tự động xung kích cảnh giới. Bởi vậy đã làm đại loạn kế hoạch ban đầu của hắn, nhưng chuyện đã tới nước này thì hắn cũng không còn đường lui nữa.
Diệp Thu hạ quyết tâm dứt khoát liều mạng để nhất cử cầm xuống vô thượng đại đạo kia.
Sau một hồi ổn định tinh thần, Diệp Thu hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại.
"Tới đi, để cho ta cảm thụ một chút cái gọi là thiên địa khảo nghiệm xem nào."
Diệp Thu giang ra hai cánh tay, mở rộng ý chí, đứng thẳng bên trên cửu thiên.
Trong chốc lát, lực lượng trong thể nội hắn liền bắt đầu mãnh liệt sôi trào, giữa thiên địa đột nhiên ngưng tụ một cỗ vô thượng kiếm ý phô thiên cái địa, quét sạch toàn bộ hoang nguyên.
Chỉ ở trong khoảnh khắc, từng ngọn núi đã bị kiếm khí cắt ngng.
"A. . . Không tốt, mọi người chú ý, Vô Lượng giới hình như có nguy cơ sụp đổ." Tại Vô Lượng giới, có người phát hiện Diệp Thu không còn giữ lại chút kiếm ý nào, hô to.
Vô Lượng giới luân phiên nhận công kích, do vậy khe hở giới bích đã dần dần mở rộng, tất cả mọi người lập tức hoảng hốt.
Chỉ thấy lại một đạo thiên lôi cuồn cuộn lao xuống, khí tức hủy diệt hung hăng bổ vào ba đóa đạo hoa.
Ầm!!!
Phụt...
Thân thể Diệp Thu lập tức chấn động, hiển nhiên hắn cũng nhận lấy đả kích trí mạng mà lại phun ra một ngụm tiên huyết.
Có người kinh ngạc hỏi: "Hắn đang muốn độ kiếp sao?"
"Độ kiếp là cái gì?" Lời này vừa nói ra, lập tức dẫn tới tất cả mọi người hiếu kì hỏi thăm.
Bọn hắn chỉ nghe nói qua Chứng Đạo, và đây là thiên địa khảo nghiệm, chỉ cần thông qua thì liền có thể đột phá Đại Đế cảnh.
Nhưng bọn hắn cũng chỉ là nghe nói chứ chưa có ai từng thấy qua, cho nên cũng không có ai biết rõ những vị Đại Đế cảnh kia đã làm như thế nào để chứng đạo.