"Sư đệ, tiếp xuống. . ." Mạnh Thiên Chính nói mà dừng.
Sự tình của Thiên Mộng đã được giải quyết, nhưng hôm nay bày ở trước mặt Đông Hoang không chỉ là một cái Thiên Mộng, mà còn có những tên cự đầu quỷ dị kia. Lúc trước Diệp Thu đã chém tứ vương, ba tên bỏ trốn.
Khí tức quỷ dị bây giờ còn đang nuốt chửng cái thế giới này, mà tại thời điểm kết giới của Vô Lượng giới sụp đổ, cỗ khí tức quỷ dị kia đã hướng về phía những giới khác vực mà đi.
Nguyên bản chỉ là Đông Hoang náo động, bây giờ lại rút dây động rừng mà trực tiếp lây nhiễm toàn bộ bát hoang giới vực.
Chẳng ai ngờ rằng loại biến cố này tới nhanh như vậy, cường giả của các giới vực còn lại cũng là không kịp chuẩn bị, vội vàng ứng đối.
Ngay từ đầu bọn hắn còn lấy tư thái xem trò vui khi nhìn thấy Đông Hoang gặp thảm kịch, nhưng bây giờ bọn hắn cũng đã trở thành nhân vật chính của thảm kịch.
Diệp Thu nhàn nhạt nhìn xem bầu trời âm trầm, nội tâm hắn miên man bất định.
Hiện nay thế cục của Đông Hoang không phải rất nghiêm trọng, ba tên cự đầu quỷ dị đào tẩu kia Diệp Thu không chút nào để vào mắt, điều duy nhất để hắn kiêng kị chính là quỷ dị chi chủ phía sau bọn hắn, đó là một sự tồn tại thần bí kinh khủng.
Cho tới bây giờ Diệp Thu còn không biết rõ tình huống chuẩn xác cùng thực lực của đối phương như thế nào. Nhưng nếu như đối phương dám tiến vào phiến thiên địa này thì hắn cũng không có gì sợ hãi.
Bởi vì tại bên trong phiến thiên địa này có đại đạo trật tự giam cầm, liền xem như Tiên Nhân mà một khi tiến vào đây thì cũng sẽ bị áp chế xuống Đại Đế cảnh.
Cho nên nếu như quỷ dị chi chủ dám đến thì Diệp Thu liền có dũng khí đánh với hắn một trận.
Thế cục bây giờ đã rung chuyển bất an, đủ loại Thần Linh dần dần lộ ra ánh sáng, thế cục bát hoang đã bị đánh vỡ, tương lai sẽ phát sinh cái gì thì Diệp Thu cũng không thể nào đoán trước.
Hiện tại với cục diện này, Tần Xuyên ngược lại trở thành địa phương an toàn nhất.
Bởi vì kết giới của Vô Lượng giới đã sụp đổ làm bại lộ ra những giới khác vực. Đám cự đầu quỷ dị ở Đông Hoang có chỗ kiêng kị nên sẽ không có can đảm khiêu khích Diệp Thu, nhưng sau khi Vô Lượng giới mở ra, trong nháy mắt bọn hắn sẽ hướng về phía những giới vực khác mà đi. Lúc đó các nơi náo động ở Đông Hoang sẽ dần dần lắng xuống.
Có thể nói Vô Lượng giới mở ra những giới khác vực đã trực tiếp giúp Đông Hoang kềm chế phần lớn nguy hiểm. Đây là điểm mà Diệp Thu không nghĩ tới nhưng quả thật đã phát sinh.
Có thể là do tam vương đào tẩu kia bị Diệp Thu kinh sợ, cho nên bọn hắn mới chuẩn bị một lần nữa chọn lựa một quả hồng mềm dễ khi dễ hơn để khôi phục thực lực, sau này sẽ trở lại báo thù hắn.
Diệp Thu nhìn xem một màn này mà cười nhạt một tiếng, nói:
"Xem ra Đông Hoang chúng ta có thể tu chỉnh một đoạn thời gian, vận sức chờ phát động."
"Vừa mới trải qua một trận huyết chiến nên các nơi của Đông Hoang đều tổn thất nặng nề, giờ phút này thứ Đông Hoang thiếu nhất chính là thời gian."
"Vô Lượng giới mở ra để cho bảy giới vực khác bại lộ, cự đầu quỷ dị sẽ đem đầu mâu nhắm ngay bọn hắn, cho nên sẽ không còn bận tâm đến chúng ta nữa."
"Ha ha ha, thế cục càng ngày càng có ý tứ a." Nghe Diệp Thu giải thích một phen, Mạnh Thiên Chính cười tà ác một tiếng, nói.
Không thể không nói Diệp Thu thật là đen tối, vừa rồi một kiếm kia hắn chính là cố ý phân chia nguy hiểm cho những giới vực khác.
Hắn muốn để cho bọn hắn cũng gánh chịu một chút nguy hiểm, để cho Bổ Thiên giáo có đầy đủ thời gian phát triển.
Mạnh Thiên Chính cũng đã nhìn ra Diệp Thu chính là cố ý. Nhưng không ai trách được hắn trừ phi có chứng cứ.
"Được rồi sư huynh, chuyện kế tiếp giao cho ngươi." Diệp Thu vội vàng để lại một câu, trong nháy mắt thân hình lóe lên đi vào bên cạnh ba người Lâm Thanh Trúc.
Hắn ôm lên tiểu Linh Lung còn đang ngủ say, nói với hai vị đồ nhi: "Đi, chúng ta về núi."
Sau đó ba người lập tức hướng về phía Tử Hà phong mà bay đi.
Đối với chuyện Diệp Thu vội vàng rời đi thì tất cả mọi người đều không hiểu, mười phần hoang mang.
Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì rồi sao?
Chỉ nghe Mạnh Thiên Chính cao giọng nói ra:
"Chư vị, nguy hiểm của Tần Xuyên đã qua, mọi người riêng phần mình trở về đi."
"Mặt khác ta xin tuyên bố, bắt đầu từ ngày mai thu đồ đại điển của Bổ Thiên giáo sẽ tiếp tục cử hành, lần này số danh ngạch sẽ tăng thêm mười vạn cái."
"Hoan nghênh anh tài trong thiên hạ đến Bổ Thiên giáo tham gia khảo hạch, chúng ta hoan nghênh đến cực điểm."
Lời này vừa nói ra, Tần Xuyên lập tức rung chuyển, trong lòng mọi người vô cùng kích động, đặc biệt là những người ngay từ đầu đã bị đào thải qua, bây giờ nghe được Bổ Thiên giáo lại tăng thêm mười vạn cái danh ngạch thì lập tức cảm giác mình còn có cơ hội.
Trải qua trận đại chiến hôm nay, tại trong lòng tất cả mọi người Bổ Thiên giáo không thể nghi ngờ đã trở thành thánh địa tu tiên tốt nhất của bọn họ. Tên tuổi của Diệp Thu đã làm cho bọn hắn mộ danh mà tới.
Mạnh Thiên Chính nói xong thì trong nháy mắt toàn bộ Tần Xuyên liền vang dội tiếng hoan hô như Bài Sơn Đảo Hải.
Nhìn xem những người trẻ tuổi kia kích động như vậy, đám đệ tử của Bổ Thiên giáo cũng tự hào không gì sánh được.
"He he he, từ khi sinh ra tới giờ đây là lần đầu ta cảm thấy mình trước đây lựa chọn gia nhập Bổ Thiên giáo là một cái quyết định quá chính xác."
"Cha à, ngài có nhìn thấy không, tổ mộ của Lý gia chúng ta đã dâng lên khói xanh rồi, ta đã trở thành đệ tử ngoại môn của Bổ Thiên giáo, thân phận cực cao a."
…
Nhìn xem đám đệ tử vui vẻ mà đám trưởng lão cũng lộ ra nụ cười vui mừng.
Xem ra lần này chúng ta cũng có thể nhặt về mấy tên đệ tử không tệ để chỉ dạy rồi!