Dựa theo quy củ của Bổ Thiên giáo, người có tư cách thu đồ chỉ có thủ tọa bảy mạch, tiếp theo sẽ trưởng lão là có cống hiến cực lớn đối với Bổ Thiên giáo.
Đại đa số tình huống lúc đến phiên đám trưởng lão bình thường thì cũng chỉ còn lại những kẻ vớ va vớ vẩn, bọn hắn đều xem không lên, dứt khoát liền không thu.
Bây giờ nhiều người muốn nhập môn như vậy thì bọn hắn khẳng định cũng có thể nhặt về mấy đệ tử có tư chất không tệ để truyền lại y bát.
Tất cả trưởng lão đều nội tâm vui vẻ ghê gớm, miệng cười như hoa nở vậy.
Chiến đấu kết thúc, nguy hiểm của Tần Xuyên đã triệt để bị hóa giải, Tề Vô Hối cất tiếng cười to, quay đầu hướng về phía đám người của Tàng Kiếm phong hô lên.
"Các người thất thần ở đó làm gì, nhặt bảo bối đi chứ."
Bị hắn hô to một tiếng như thế, đám người của Tàng Kiếm phong mới kịp phản ứng. Bởi vì phía trên hoang nguyên lúc này là một mảnh bảo cốt, bảo khí, nếu bây giờ còn không chiếm thì chờ đến khi nào?
Đám người còn đang suy tư ngày mai làm sao thu đồ thì Tề Vô Hối đã bắt đầu tính toán làm thế nào thu bảo bối.
Nghe Tề Vô Hối ra lệnh một tiếng, đám người lập tức gấp gáp, nhao nhao xông ra hoàng nguyên tìm bảo.
Cuộc chiến đấu này đã chết đi hung thú nhiều vô số kể, đây chính là một cơ hội tốt để phát tài.
Do Liễu Thanh Phong dẫn đội, đám đệ tử của Bổ Thiên giáo dẫn đầu đi nhặt bảo.
Bên trong Tần Xuyên lúc này, mấy chục vạn thanh niên cũng là tranh nhau chen lấn, gia nhập vào hàng ngũ đoạt bảo, tràng cảnh vô cùng náo nhiệt.
Mà lúc này Diệp Thu đã mang theo ba vị đồ đệ về tới Tử Hà phong.
Hắn ngồi trong Càn Thanh điện nhìn xem tiểu Linh Lung còn đang ngủ say mà lộ ra một tia lo lắng.
"Sư tôn, tiểu sư muội thế nào rồi?" Lâm Thanh Trúc lo lắng hỏi.
Tiểu Linh Lung hai lần suýt nữa giải trừ phong ấn, tựa hồ đối với thân thể của nàng có không ít ảnh hưởng, nàng ngủ say hơn nửa ngày mà vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Ngay từ đầu các nàng đã không có chú ý tới Tiểu Linh Lung bởi vì luôn một mực chú ý Diệp Thu chiến đấu.
Bây giờ nguy cơ đã được giải trừ, các nàng sau khi tỉnh táo lại thì liền nhận ra một tia không đúng.
Diệp Thu không có trả lời Lâm Thanh Trúc, hắn cẩn thận tra xét tình huống trong thể nội tiểu Linh Lung.
Sau một hồi Diệp Thu lên tiếng an ủi: "Không có việc gì, trong thể nội của Linh Lung tựa hồ có lực lượng nào đó đã thức tỉnh, nhưng thân thể nàng tiếp nhận không được nên đã tiến vào trạng thái ngủ say."
Lâm Thanh Trúc lại hỏi: "Vậy tiểu sư muội sẽ ngủ bao lâu?"
Diệp Thu lắc đầu, nói: "Hiện tại ta còn không cách nào xác định, ít thì mười năm, nhiều thì trăm năm trở lên."
"Cái gì?!!" Lời này vừa nói ra, Lâm Thanh Trúc cùng Triệu Uyển Nhi lập tức luống cuống.
Tình huống gì mới có thể để cho một người ngủ say mười năm, thậm chí trăm năm trở lên?
Chỉ nghe Diệp Thu tiếp tục giải thích:
"Đây là một cái quá trình thuế biến Tiên thể của tiểu Linh Lung, tựa hồ cùng sở tu chi pháp của nàng kiếp trước có quan hệ."
"Mỗi đến một cái cảnh giới đặc thù thì nàng sẽ phát sinh một lần thuế biến, để cầu đạt tới dạng Tiên thể hoàn mỹ nhất."
"Một khi tiểu Linh Lung lột xác thành công thì thực lực của nàng sẽ đạt được sự tăng lên trên diện rộng, từ đó tiềm lực cua nàng là không cách nào tưởng tượng."
Nói đến đây chính Diệp Thu cũng hít sâu một hơi.
Không thể không nói, vị tiểu đệ tử này của hắn xác thực đã cho hắn rất nhiều niềm vui. Đặc biệt là tâm pháp tu hành của nàng kiếp trước rất hấp dẫn Diệp Thu.
Hắn vô cùng hiếu kì tiểu Linh Lung kiếp trước đến cùng đã tu hành đạo gì. Hắn cũng không biết rõ đây là lần thứ mấy nàng kiếp trước Luân Hồi chuyển thế.
Nếu như đây là lần cuối cùng thì chỉ sợ lần này chính là thời điểm tiểu Linh Lung kiếp trước trở lại đỉnh phong.
Diệp Thu bỗng nhiên cảm thấy mong chờ, hắn muốn biết tiểu Linh Lung kiếp trước trở lại đỉnh phong ngày xưa thì sẽ là một loại tràng diện như thế nào?
"Ha ha ha, các ngươi không cần lo lắng, chuyện này đối với Linh Lung mà nói là một chuyện tốt." Sau khi an ủi hai vị đồ nhi, Diệp Thu cười nói. "Sau đó ta sẽ đem nàng phong ấn tại bên trong động phủ Tử Hà phía sau núi, đợi đến khi nàng thức tỉnh tự nàng sẽ phá vỡ phong ấn mà ra."
Nghe Diệp Thu nói xong, hai nàng cuối cùng cũng nới lỏng một hơi.
"Được rồi, trận chiến này các ngươi cũng đã mệt mỏi, về sớm một chút nghỉ ngơi đi."
"Đại tranh chi thế sắp đến, các ngươi cũng nên sớm đi làm chuẩn bị. Vi sư không cầu các ngươi có năng lực nghiền ép tất cả mọi người cùng thế hệ, nhưng các người cũng phải cố gắng một chút mà không thể xao nhãng công khoá."
"Chí ít đến thời điểm đó đừng thua quá khó nhìn là được rồi."
Lời này vừa nói ra, trong lòng hai nàng lập tức run lên.
Lâm Thanh Trúc mang ánh mắt vô cùng kiên định, nói: "Sư tôn yên tâm, đệ tử nhất định sẽ không để cho sư tôn thất vọng."
Nhìn xem vẻ mặt nghiêm túc không gì sánh được của Lâm Thanh Trúc mà Diệp Thu vô cùng vui mừng.
Đúng là đại đồ đệ rất nghe lời của ta, bát canh lớn này ta bảo nàng uống thì nàng liền trực tiếp một ngụm uống hết mà không một chút do dự!
Nàng quả là áo bông nhỏ chân chính của ta!