Sau một hồi ấp úng, tiểu hầu tử nói ra: "Ta từ một tòa sơn động tới đây."
"Sơn động sao?" Chúng khỉ nghe xong mà vẻ mặt mê mang.
Hầu Vương cẩn thận nghiêm túc đánh giá tiểu hầu tử, phát hiện toàn thân tiểu hầu tử lông vàng óng ánh, cũng không rõ nó thuộc loại khỉ gì, đưa mắt ra hiệu cho một con khỉ lớn đi lên hỏi thăm một cái.
Khỉ lớn chậm rãi lại gần, bàn tay lớn sờ lên lên trên người tiểu hầu tử, hỏi: "Ngươi là loại khỉ gì, vì sao từ trước tới nay ta chưa từng gặp qua?"
Tiểu hầu tử run lên một cái, nói: "Ta từ trong viên đá mà xuất hiện, ta cũng không biết rõ ta là loại khỉ gì."
Chúng khỉ: ". . ."
Từ trong viên đá mà xuất hiện sao? Là vị dũng sĩ nào tịch mịch khó nhịn đến nổi ngay cả tảng đá cũng không buông tha? Kẻ kia đúng là một con khỉ hung ác a!
"Ngươi từ trong viên đá nhảy ra thì ngươi chính là thạch hầu rồi!"
"A, đúng, đúng, thạch hầu, thạch hầu!" Vừa nghe đến cái tên này, tiểu hầu tử vô cùng cao hứng mà cười toét miệng hô lên.
Nó giống như có năng lực xã giao rất mạnh, không đến một hồi liền cùng chúng khi nơi đây hoà mình, không chút khách khí.
Hầu Vương đối với thạch hầu đột nhiên xâm nhập này muốn thi nghiệm thực lực của nó một phen, để xem nó phải chăng có tư cách gia nhập bầy khỉ của mình.
Ai có thể nghĩ vừa mới đụng tay thì Hầu Vương trực tiếp bị đánh nằm. Kết quả chính là Hầu Vương đổi chủ!
Chúng khỉ tôn sùng cường giả, bởi vì chỉ có cường giả mới có thực lực bảo hộ bọn nó.
Tiểu thạch hầu chỉ dùng một quyền liền đánh ngã Hầu Vương, cho nên vương vị đã trực tiếp thay đổi.
Nơi này phát sinh hết thảy cũng bị Diệp Thu nhìn chăm chú.
Hắn không có nhúng tay mà vẫn tiếp tục quan sát, xem thử đến cùng thạch hầu có chỗ gì đặc biệt. Bởi vì nó chính là từ bên trong một khối thất thải thạch của Tử Hà phong bỗng nhiên xuất hiện.
Chuyện liên quan tới viên tảng đá kia thì Diệp Thu hiểu rõ không nhiều. Nó tựa như là thánh vật truyền thừa của Bổ Thiên giáo, nhưng đã vài vạn năm qua đi mà không có người có thể đào móc ra tác dụng của nó, bởi vậy nó luôn một mực bị vứt bỏ tại bên trong động phủ Tử Hà.
Mỗi một đời thủ tọa của Tử Hà phong đều sẽ chăm sóc khối thất thải thạch này, nhưng trên thực tế Bổ Thiên giáo có khả năng đã sớm quên đi mình còn có một thất thải thạch!
"Một con khỉ bỗng nhiên xuất hiện trong một tảng đá! Quái la, tại sao ta bỗng nhiên có dự cảm bất tường nhỉ?" Diệp Thu nhíu mày tự hỏi.
Hắn luôn cảm thấy có chút bất an, nhưng lại nói không thể nghĩ ra đó đến cùng là chuyện gì.
Điều duy nhất Diệp Thu có thể xác định chính là con tiểu hầu tử kia tuyệt đối không phải là kẻ an phận. Sự xuất hiện của nó có phải là dấu hiệu xuất hiện kiếp nạn nào đó hay không?
Chỉ mới nửa giờ ngắn ngủi mà tiểu thạch hầu đã trở thành Hầu Vương tân nhiệm, tốc độ phát triển quả thật có chút nhanh.
Bởi vì trước đây khi Diệp Thu bế quan, tiểu thạch hầu đã ngay tại bên cạnh nhận lấy Hỗn Độn Thanh Liên tẩm bổ, cho nên vừa xuất thế thì nó liền có được lực lượng cường đại.
Đừng nói là một con Hầu Vương phổ thông, dù là một vị cường giả Thiên Tướng cảnh thì đoán chừng đều chịu không nổi một đấm của nó.
Con tiểu thạch hầu này chính là thiên địa dựng dục mà ra, trên thân nó mang theo Tiên Thiên chi khí mười phần thuần túy, nó lại có một phần nhân quả của Diệp Thu ở bên trong, do đó trong lúc vô hình nó đã cùng Diệp Thu trói chặt một chỗ.
Nghĩ tới đây, Diệp Thu bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên trời, song chưởng chậm rãi đẩy ra, bắt đầu thôi diễn thiên cơ.
Hắn muốn nhìn thư một chút tiểu hầu tử này đến cùng có nguồn gốc ra sao.
Sau khi thôi diễn mấy canh giờ, Diệp Thu chậm rãi thu tay lại, nhíu mày suy tư, bởi vì hắn đã nhìn thấy cái gì đó.
"Có ý tứ, nó ứng kiếp mà sinh sao?" Diệp Thu tự mình lẩm bẩm, khóe miệng có chút giương lên, lộ ra một nụ cười tà ác, dần dần làm càn.
Xem ra tên đệ tử này ta không thu là không được!
Bởi vì bản thân tiểu thạch hầu cùng Diệp Thu có đại nhân duyên, do đó phần nhân quả này sẽ cắt không đứt.
Diệp Thu kiên định ý nghĩ, trong nháy mắt lắc mình biến hoá mà biến thành một con hầu tử, sau đó hắn hướng về bầy khỉ kia mà bay xuống.
Một lát sau hắn liền lẫn vào bầy khỉ và đi tới trước mặt Hầu Vương tân nhiệm là tiểu thạch hầu.
Sau khi tiếp quản bầy khỉ, tiểu thạch hầu vô cùng cao hứng biết. Nhưng nó mới vừa cao hứng không được mấy phút thì bỗng nhiên ngọn núi bên cạnh truyền đến một tiếng gào thét.
"Grào. . ."
Chỉ nghe kia một tiếng gào thét đinh tai nhức óc vang lên, đàn khỉ lập tức sợ hãi, tất cả hầu tử khắp núi đều hốt hoảng chạy trốn.
Không đến chốc lát, lúc đầu trước mặt tiểu thạch hầu còn có mấy ngàn con hầu tử nịnh bợ, nhưng trong nháy mắt nó đã biến thành kẻ cô độc.
"Đại vương chạy mau, Đại Ma Vương trên ngọn núi kia lại tới." Tiểu thạch hầu đang mơ hồ thì khỉ lớn từ phía sau kêu lên.
Lúc nó quay đầu lại thì toàn bộ chúng khi đã trốn vào một cái sơn động nhỏ hẹp.
Nghe ngữ khí của khỉ lớn thì Đại Ma Vương kia hình như không phải là lần đầu tiên tới tìm bầy khỉ này gây phiền toái.
Cái sơn động nhỏ hẹp này chính là nơi ẩn núp duy nhất của bọn chúng.