"Diệp sư đệ, ngươi đang muốn. . ." Tề Vô Hối cũng minh bạch cái gì, mở miệng nói.
Hắn mới nói một nửa thì bị Diệp Thu khoát tay áo, đánh gãy:
"Chư vị sư huynh, ta chấp chưởng Tử Hà phong đã có mười năm rồi, bây giờ cũng phải tấn thăng đế vị, siêu thoát phàm trần, không thể lại nhúng tay vào sự tình của nhân gian để dốc lòng tu đạo.”
“Hôm nay ta truyền vị cho đồ nhi của ta là Lâm Thanh Trúc. Từ giờ trở đi nàng chính là thủ tọa đời thứ mười chín của Tử Hà phong."
Lời này vừa nói ra, toàn trường lập tức chấn kinh.
"Chuyện này. . ."
Tất cả mọi người đều có chút vội vàng không kịp chuẩn bị.
Diệp Thu trẻ tuổi như vậy mà lại sớm lui khỏi vị trí phía sau màn, để cho Lâm Thanh Trúc tới thay.
Một câu nói của hắn đã trực tiếp khiến cho trên dưới Bổ Thiên giáo khắp nơi oanh động.
Phải biết trong này có rất nhiều đệ tử ưu tú trẻ tuổi đều là hướng về phía tên tuổi Diệp Thu mà tới. Nhưng bọn họ lại không nghĩ rằng cuối cùng sẽ đạt được cái tin tức này.
Nhìn xem phản ứng của bọn hắn, Diệp Thu mỉm cười, vì hoàn toàn nằm trong dự liệu của hắn.
Kỳ thật lần này Diệp Thu đem ái đồ của hắn đẩy ra cũng là do có một số việc hắn cần phải đi xử lý, không có khả năng một mực đợi tại trên núi.
Bây giờ xu thế bát hoang hợp nhất đã xuất hiện, mặc dù còn chưa hoàn toàn dung hợp nhưng các giới vực đều đã tới gần nhau, chẳng mấy chốc biến hóa lớn sẽ xuất hiện, ai cũng không thể nào đoán trước đến cùng tử vong và ngày mai cái nào sẽ tới trước tới.
Thế giới quỷ dị đã ngo ngoe muốn động, nguy hiểm không biết cũng đang từ từ kéo đến. Cho nên Diệp Thu đã suy nghĩ cả một đêm và cuối cùng làm ra quyết định này.
Diệp Thu nhàn nhạt cười nói:
"Vị đồ nhi này của ta bây giờ đã là cường giả Thần Tàng ngũ cảnh, đã đủ để xuất sư."
"Hôm nay Tử Hà phong sẽ do nàng chấp chưởng, khai sơn thu đồ của chúng ta nếu chư vi có hứng thú thì có thể bái vào môn hạ của nàng, xem như là đồ tôn của ta."
Lời này vừa nói ra, lại là một trận oanh động nổ ra, tất cả mọi người bắt đầu kích động.
"Định mệnh, ta không có nghe lầm chứ?"
Phía dưới lập tức truyền đến tiếng hoan hô Bài Sơn Đảo Hải, ai nấy đều hưng phấn lên.
Phải biết Diệp Thu chính là Đại Đế, thực lực của hắn chính là đệ nhất nhân gian mà tồn tại.
Rất nhiều người lần này tới Bổ Thiên giáo đều là hướng về phía hắn mà tới, thế nhưng Tử Hà phong có điều kiện thu đồ quá hà khắc, cho tới bây giờ một vị đồ đệ cũng không thu.
Những người này vốn cho là mình đã không có cơ hội bái nhập Tử Hà phong, nhưng lại không nghĩ rằng Diệp Thu bỗng nhiên phóng xuất một câu để cho Lâm Thanh Trúc kế thừa chức vị thủ tọa Tử Hà phong, vậy liền mang ý nghĩa nàng sẽ khai sơn thu đồ để kéo dài truyền thừa.
Chỉ cần bọn hắn đầy đủ ưu tú thì sẽ có thể bái nhập Tử Hà phong, mặc dù là bái Lâm Thanh Trúc làm vi sư
nhưng đừng quên sau lưng nàng chính là Diệp Thu.
Có thể trở thành đồ tôn của Đại Đế thì mộ tổ phải bốc lên bao nhiêu khói xanh mới có được.
Đại Đế là tồn tại mà biết bao nhiêu người chỉ có thể ngưỡng vọng, đừng nói trở thành đồ tôn của hắn, dù chỉ là một con chó của Tử Hà phong thì đi đầu cũng được người ta tự mình nghênh đón.
Khoa trương sao?
Không, điểm này cũng không có gì khoa trương!
"Diệp sư đệ, Lâm sư điệt còn trẻ như vậy mà ngươi liền để cho nàng nhậm chức thủ tọa thì cái này không quá phù hợp a." Tề Vô Hối nhướng mày nói, hắn luôn cảm thấy chuyện này không quá phù hợp.
Mạnh Thiên Chính ngược lại là không có phản ứng gì, chỉ là lắc đầu chấp nhận quyết định của Diệp Thu.
Trong lòng ông ta cũng minh bạch Diệp Thu bây giờ đã là Đại Đế, thân phận của hắn rất vi diệu. Bọn hắn đều có thể cảm giác được khi cùng Diệp Thu nghị sự thì áp lực vô cùng to lớn. Hắn vì làm dịu áp lực của bọn họ cho nên mới thoái vị.
"Không có gì không ổn cả, ý ta đã quyết, Tề sư huynh không cần lại khuyên." Diệp Thu nhàn nhạt nói ra, sau đó tràn đầy vui mừng nhìn xem áo bông nhỏ của mình.
Đối với Diệp Thu mà nói, Lâm Thanh Trúc chiếm cứ địa vị cực cao trong lòng hắn.
Bởi vì lúc Diệp Thu vẫn còn nghèo túng thì chỉ có nàng bồi tiếp hắn một đường đi tới. Nàng không chê hắn nghèo, không chê hắn có hoàn cảnh khó khăn mà luôn toàn tâm toàn ý, yên lặng bồi tiếp hắn.
Bây giờ Lâm Thanh Trúc cũng đã trưởng thành đến trình độ đủ để một mình gánh vác một phương, do đó Diệp Thu vui mừng không gì sánh được. Hắn cũng nên để cho nàng cảm thụ một chút khoái cảm làm thủ tọa đương thời.