Ly khai bầy khỉ về sau, Diệp Thu một đường hướng về phía biển lớn bay đi, vượt ngang trăm vạn dặm Đông Hải.
Tới một chỗ hải vực thì hắn dừng lại đưa tay ra, một hòn đảo thình lình từ dưới biển dâng lên.
Diệp Thu lấy đại thủ đoạn diễn hóa một phen, một tòa Bồng Lai tiên đảo lập tức hiện ra.
Cuối cùng hắn bố trí một cái động thiên phúc địa Tà Nguyệt Tam Tinh Động, đợi hết thảy chuẩn bị thỏa đáng về sau hắn chỉ cần lẳng lặng chờ đợi tiểu thạch hầu mắc câu là được rồi.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, Diệp Thu quay người trở về Bổ Thiên giáo.
Hắn cũng lười đi chú ý động tĩnh của tiểu thạch hầu, vì đây cũng là một cái khảo nghiệm đi cho nó. Nếu như tiểu thạch hầu nửa đường chết đi thì cũng không liên quan đến Diệp Thu.
Dọc theo con đường này, Diệp Thu thiết trí trùng điệp cửa ải khó khăn, hắn muốn nhìn một chút xem tâm học đạo của con tiểu thạch hầu này có đủ mạnh hay không.
Một ngày sau, tại thủ phong của Bổ Thiên giáo, thu đồ đại điển khẩn trương kích thích lại lần nữa được cử hành.
Thủ tọa bảy mạch xem đám thanh niên kiệt xuất mà trong lòng đã có mục tiêu thu đồ.
Đối với chuyện thu đồ này Diệp Thu hiện tại ngược lại là không có gì hứng thú, chủ yếu là dưới núi còn có một con tiểu thạch hầu đang chờ hắn nên hắn tạm thời không muốn quan tâm.
"Sư huynh, ngươi nghe nói gì không, ngày hôm qua bỗng nhiên có một tiếng vang thật lớn làm cho Tần Xuyên rung chuyển."
"Cũng không biết rõ là chuyện gì xảy ra mà lại có một đạo thất thải thần quang hướng về phía Đông Hải mà bay đi."
Bên trong Ngọc Thanh điện, mấy người trò chuyện về một cái quái sự phát sinh hôm qua, Dương Vô Địch nói lời thấm thía.
Cái đề tài này vừa nhấc lên thì Tề Vô Hối lập tức tiếp lời:
"Ta cũng nghe nói qua, mà lại có đệ tử tận mắt nhìn thấy bên trong đạo thất thải thần quang kia tựa hồ có một con tiểu hầu tử."
"Có người nói đây là dấu hiệu của điềm lành, con tiểu hầu tử này chính là do thiên địa sinh ra, nên nó sẽ mang cho nhân gian phúc khí, ngụ ý là Đông Hoang sắp quật khởi. Bây giờ tại Đông Hoang đã bắt đầu lưu truyền, cũng không biết rõ là thật giả."
Nghe Tề Vô Hối nói vậy đám người lập tức hứng thú.
Minh Nguyệt cúi đầu không nói, lúc nàng muốn nói cái gì thì chợt phát hiện Diệp Thu vẫn không nói một lời, biểu lộ có chút cổ quái nên hiếu kì hỏi: "Diệp sư đệ, ngươi có biết lai lịch của con tiểu hầu tử kia không?"
Lời này vừa nói ra, Diệp Thu lập tức có cảm giác mồ hôi lạnh chảy ròng.
"Tiểu hầu tử sao? Ta không biết rõ các ngươi đang nói cái gì, ta nghe không hiểu."
"Cái gì mà dấu hiệu của điềm lành chứ Đạo hữu à, chuyện này cũng không nên tin a, đó chỉ là lời đồn mà thôi."
"Con tiểu hầu tử kia tuyệt đối không phải là điềm lành, nó không gây tai hoạ thì đã tốt lắm rồi."
Trông thấy Diệp Thu có cử động khác thường như vậy, Minh Nguyệt liền sửng sốt một cái, mười phần hoang mang.
Thấy bọn hắn thảo luận kịch liệt như thế thì Diệp Thu trầm mặc suy tư. Bởi vì liên quan tới sự tình hắn muốn thu con tiểu hầu tử kia làm đồ đệ hắn cũng không có ý định để lộ ra ngoài.
Diệp Thu đã chuẩn bị dùng tên giả là danh hào Bồ Đề tổ sư để thu nhận tiểu thạch hầu, rồi thuận tiện truyền cho nó đạo pháp.
Chờ đến khi tiểu thạch hầu học thành thì Diệp Thu muốn làm gì liền làm cái đó, vì nó cũng không có quan hệ gì với Diệp Thu. Hắn cũng không muốn bị con hàng này liên luỵ.
Xem đám người thảo luận kịch liệt, Diệp Thu thầm nghĩ vừa vặn thừa dịp hôm nay hắn sẽ tuyên bố một việc trọng đại.
Chỉ thấy xem Diệp Thu chậm rãi đứng lên, tất cả mọi người trong nháy mắt nhìn về phía hắn.
Phải biết Diệp Thu giờ phút này đã là Đông Hoang duy nhất Đại Đế, vạn chúng chú mục mà tồn tại. Hắn có thân phận địa vị thế nào tự nhiên là không cần phải nói.
"Chưởng giáo sư huynh." Diệp Thu nhàn nhạt kêu lên.
Mạnh Thiên Chính nghe vậy thì trong lòng run lên một cái, nghi ngờ hỏi: "Diệp sư đệ, có chuyện gì vậy?"
"Ừm. . ." Diệp Thu trầm ngâm một tiếng, sau đó giống như là làm ra một cái đại quyết định nói: "Sư huynh, ta hôm nay có chuyện muốn tuyên bố một chút."
Đám người nghe vậy thì lập tức lên tinh thần, bên trong đại điện ngoại trừ thủ tọa bảy mạch ra thì còn có không ít trưởng lão, đệ tử cùng với một chút tuổi trẻ tài tuấn thông qua từng tầng khảo hạch, tiến vào hạng mục tuyển chọn cuối cùng.
Gặp đám người đều đã nhìn qua, Diệp Thu đưa mắt nhìn ra phía sau, nói: "Thanh Trúc, ngươi đến đây đi."
Hắn vừa dứt lời, Lâm Thanh Trúc liền chậm rãi đi đến, trong tay nàng còn cầm theo Tử Hà kiếm.
Đám người nhìn kỹ thì phát hiện, bên hông Lâm Thanh Trúc còn đeo một khối ngọc bội, đó chính là ngọc bội mà chỉ có thủ tọa của Tử Hà phong mới có thể đeo, là biểu tượng của địa vị.
Nhìn đến đây Mạnh Thiên Chính lập tức minh bạch cái gì.