Nhìn xem Hunter Ngộ Không biểu lộ vẻ mặt ưu sầu, Diệp Thu đã mơ hồ đoán được cái gì.
"Ha ha ha, con khỉ con nhà ngươi quả là có tâm tình táo bạo, lúc này mới có mấy chục ngày mà ngươi liền không chịu nổi tịch mịch rồi sao?"
Nghe được Diệp Thu nói như vậy, Hunter Ngộ Không ngay lập tức liền minh bạch ý đình của mình đã bị tổ sư đoán được.
Trong lòng nó vô cùng bội phục Diệp Thu, đồng thời cũng là không còn có giấu diếm, nói ra: "Sư phụ, đệ tử đã ở chỗ này khổ tu một tháng, cả ngày không phải niệm kinh chính là ngồi thiền. Đệ tử không muốn học những thứ vô dụng này, đệ tử muốn học bản lĩnh thật sự, mong sư phụ dạy cho đệ tử."
Nghe thấy Hunter Ngộ Không cầu khẩn như thế, Diệp Thu có thể thấy được nó rất muốn học bản lĩnh thật sự.
Thế nhưng Hunter Ngộ Không chỗ nào biết rõ, không có một tháng cơ sở này thì Diệp Thu coi như muốn dạy nó bản lĩnh thật sự thì nó cũng không có tư cách lĩnh ngộ.
Nhưng còn tốt là Hunter Ngộ Không cuối cùng cũng kiên trì được. Một tháng qua tu vi của nó đã đạt đến Thần Tàng cảnh, lại trải qua nhiều lần Đạo Kinh tâm pháp hun đúc, tâm cảnh và thực lực của nó bây giờ đã tăng lên thật nhanh. Chắc hẳn không bao lâu nữa nó sẽ có thể đột phá Giáo chủ cảnh.
Không thể không nói con khỉ này không hổ là thiên địa sinh ra, thiên phú tư chất của nó ngay cả Diệp Thu cũng cảm thấy hâm mộ ghê gớm.
Bây giờ nhìn thấy cơ đã đến, Diệp Thu cũng vô tâm tiếp tục dừng lại ở đây.
"Thôi được, vậy hôm nay ta liền dạy cho con khỉ con này đại thủ đoạn, sau này nhân sinh của nó liền xem tạo hóa củ nó đi." Diệp Thu thầm nghĩ.
Hắn cũng đã chờ đợi một tháng tại cái hoang đảo này, cũng nên là thời điểm hắn ly khai.
Diệp Thu nhìn xem Hunter Ngộ Không, lộ ra nụ cười hiền lành, nói: "Nếu ngươi đã muốn học bản lĩnh thật sự, vậy hôm nay vi sư liền truyền thụ cho ngươi bản lĩnh thật sự. Nhưng vi sư có một lời ngươi cần ghi nhớ."
Nói đến đây, ánh mắt Diệp Thu bỗng nhiên trở nên nghiêm nghị, Hunter Ngộ Không vội vàng trả lời: "Xin sư phụ chỉ rõ, đệ tử nhất định ghi nhớ."
"Con tiểu hầu tử nhà ngươi trời sinh tính tinh nghịch ngợm, do đó tương lai ngươi nhất định sẽ gặp rắc rối, vi sư đối với ngươi không có yêu cầu gì, chỉ cầu tương lai khi ngươi gây ra tai hoạ mà người khác hỏi ngươi sư phụ là ai, vậy ngươi không được phép nói ngươi là đồ đệ của ta."
Nghe đến đó, Hunter Ngộ Không liền sửng sốt một cái, có chút không nghĩ ra Diệp Thu vì sao lại nói như vậy.
Tại sao sư phụ lại xác định mình nhất định sẽ gây ra tai hoạ nhỉ?
"Ngươi nghe thấy chưa?" Diệp Thu bỗng nhiên quát hỏi một tiếng.
Hunter Ngộ Không lập tức bị hù cho hoàn hồn, vội vàng đáp: "Sư phụ yên tâm, đệ tử nhớ kỹ, tương lai nếu như đệ tử thật sự gây ra tai họa, vậy đệ tử tuyệt đối sẽ không khai ra sư phụ."
Nhìn xem Hunter Ngộ Không mang ánh mắt rất kiên định, Diệp Thu lập tức vui mừng cười một tiếng.
Có câu nói này của nó thì đã đủ rồi!
Con tiểu hầu tử này mặc dù rất tinh nghịch, nhưng 'hầu phẩm' vẫn là không tệ, khi cần thì nó thật sự được việc a!
Nó đã nói sẽ không khai ta ra thì chắc chắn nó sẽ không khai!
Diệp Thu lúc này cũng coi như yên tâm, cười nói: "Tốt! Hôm nay vi sư sẽ truyền thụ cho ngươi thần thông. Ngươi nói xem ngươi muốn học cái gì?"
Hunter Ngộ Không gãi gãi đầu, sau khi suy nghĩ một lát nó cũng không biết mình muốn học cái gì nên nói: "Đệ tử cũng không biết mình nên học cái gì, xin sư phụ chỉ rõ đường đi."
"Ừm. . ." Diệp Thu trầm tư một chút, trong đầu tìm tòi một phen, nhìn xem có bí pháp gì đặc biệt thích hợp cho tiểu hầu tử tu luyện không.
Sau khi tìm hồi lâu, Diệp Thu lộ ra nụ cười ý vị thâm trường, nói: "Vậy ta sẽ dạy cho ngươi tuyệt thế kiếm quyết nhé?"
"Kiếm quyết sao?" Hunter Ngộ Không suy nghĩ, tiện tay cầm một nhánh cây khoa tay múa chân một phen.
Nó cảm giác mềm nhũn không quá phù hợp với khí chất của nó nên lắc đầu nói: "Không học, không học."
Khóe miệng Diệp Thu liền giật một cái.
Cái đệt, lão tử lợi hại nhất chính là kiếm quyết, ngươi vậy mà không học? Chờ sau này ngươi sẽ hối hận!
Ngươi chỉ cần học được từ lão tử một chiêu kiếm quyết thì ngươi liền có thể đánh khắp thiên hạ không địch thủ.
Ngươi đây là xem thường kiếm quyết của ta sao?
Ta nhịn không được a!
Sau khi hít sâu một hơi, Diệp Thu cuối cùng chế trụ lửa giận trong lòng, nói: "Nếu ngươi không học kiếm thì chỗ ta còn có một bộ lôi pháp. Vậy ngươi có bằng lòng học lôi pháp hay không?"
Hunter Ngộ Không lại thí nghiệm một cái, trong đầu nó xuất hiện hình ảnh lôi đình. Nhưng nó vẫn cảm thấy lôi pháp không đủ bá khí, không phù hợp với khí chất của nó nên lại lắc đầu nói: "Không học, không học."
"Ngươi cái con khỉ này, ngay cả lôi pháp mà ngươi cũng không học thì ngươi đến cùng muốn học cái gì?"
Diệp Thu tức giận đến muốn bỏ đi, vì hắn nắm giữ những bí pháp này cái nào không phải là thế gian mạnh nhất chi pháp.
Bọn chúng nếu như bị truyền ra thì toàn bộ Đại Hoang sẽ lập tức náo động, tất cả mọi người đều ra sức tranh đoạt. Vậy mà con khỉ con này ngược lại còn không học.
"Sư phụ, đệ tử muốn học công pháp lợi hại, uy mãnh, bá khí hơn nữa." Hunter Ngộ Không cuối cùng cũng nói ra ý nghĩ trong lòng mình.
Nó chỉ là suy nghĩ đơn thuần, thuần túy vì muốn đùa nghịch uy phong, cho nên thứ khác nó cũng không quan tâm.