Diệp Thu ngẩng đầu nhìn xem Hunter Ngộ Không chơi quên cả trời đất, nó vẫn còn đang không ngừng biến lớn, quả thật có chút chơi lố.
Lúc này Diệp Thu bỗng nhiên có dự cảm bất tường. Loại cảm giác này vừa tới thì hắn liền minh bạch đến cùng đó là cái gì.
Chỉ thấy hình thể của Hunter Ngộ Không càng phát ra to lớn thì nó liền đưa tay hướng về phía một khối đại lục trên thế giới mà điên cuồng lắc lư một cái.
"Định mệnh. Xảy ra chuyện gì vậy?"
Tại bên phía Huyền Vực, tất cả sinh linh đã bị sự chấn động bất thình lình này bừng tỉnh, nhao nhao ngẩng đầu nhìn lên trời.
Bọn hắn liền nhìn thấy trên đỉnh đầu là một con khỉ có hình thể to lớn đang cười tủm tỉm quan sát thế giới của bọn hắn. Mà cái tay không thành thật của nó còn không ngừng lung lay Huyền Vực.
Đối mặt với hành vi khiêu khích như thế của Hunter Ngộ Không, những sinh linh mạnh mẽ của Huyền Vực lập tức nổi giận.
"Tên sinh vật thấp hèn kia dám lớn mật như thế sao?" Một câu chất vấn vang lên, sau đó liền có một con Bạch Hổ rống lên giận dữ từ trong khe núi vọt ra.
Thực lực của con Bạch Hổ này đã là Giáo chủ cảnh, chỉ trong nháy mắt nó đã nhào về phía Hunter Ngộ Không.
Hunter Ngộ Không lập tức giật mình vì bị tập kích cho vội vàng không kịp chuẩn bị, mà tu vi của nó lại còn không bằng Bạch Hổ.
Nhưng dưới sự tăng phúc của pháp tướng thiên địa thì Hunter Ngộ Không cũng có thể ganh đua một trận cùng Bạch Hổ.
Bởi vì bị đánh lén, Hunter Ngộ Không liền giận dữ, quát: "Tên tiểu tạp mao từ đâu tới mà ngay cả lão gia của ngươi mà cũng dám gây sao, ngươi muốn chết à?"
Hunter Ngộ Không lập tức vỗ xuống một bàn tay, lực lượng kinh khủng để cho Bạch Hổ cảm giác được một tia tử vong uy hiếp mà sinh lòng sợ hãi.
Bạch Hổ cũng không dám đón đỡ, nương tựa theo tốc độ bén nhạy mà thành công tránh thoát một kích này. Tuy nhiên dù cho nó có thể tránh thoát nhưng mảnh thổ địa sau lưng nó liền gặp tai ương.
Ầm!!!
Một bàn tay của Hunter Ngộ Không vỗ xuống, trong nháy mắt đại địa liền rung chuyển, một mảnh Huyền Vực đã trực tiếp bị san thành bình địa.
Nhìn thấy và thì đám di chủng cao quý sống tại Huyền Vực đều nổi trận lôi đình.
"Khốn nạn, đây là Đông Hoang đang hướng chúng ta phát khởi khiêu khích sao?"
"Hai khối giới vực sát nhập suốt một tháng luôn một mực bình an vô sự, cũng không dấy lên xung đột. Ta vốn cho rằng bọn hắn sẽ có chỗ kính sợ đối với chúng ta, nhưng không nghĩ tới hôm nay bọn hắn vậy mà để cho một con khỉ đến khiêu khích chúng ta."
"Loại khiêu khích này nếu như chúng ta còn nhịn thì sinh linh của những giới vực khác có thể cảm thấy chúng ta dễ bị coi thường hay không?"
Hunter Ngộ Không nhất thời chơi lố, xem như lần thứ nhất gây nên xung đột giữa các giới vực, đương nhiên bản thân nó cũng không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì mà còn tiếp tục chơi .
Diệp Thu nhìn đến đây thì trong lòng liền biết con khỉ này không dễ dạy.
"Tía má ơi, nó còn không có xuất sư mà đã gây ra đại họa như thế. Nó bằng sức một mình mà có thể bốc lên hai vực mâu thuẫn sao?"
"Ừm, ta quả nhiên không có tính sai, con khỉ này đúng là trời sinh thiên tinh a."
"Cũng may là ta đã sớm một chút chuồn đi."
Nội tâm suy tư một phen, Diệp Thu cũng không có ngăn cản hành vi của Hunter Ngộ mà lặng lẽ meo meo ly khai Bồng Lai Sơn.
Diệp Thu một lần nữa đổi về dáng dấp ban đầu, lúc này Bồ Đề tổ sư đã hoàn toàn biến mất trên đời.
Cũng không phải do Diệp Thu e ngại sinh linh của Huyền Vực, vì nói như thế nào hắn cũng đường đường là Đại Đế cảnh, vậy hắn làm sao có thể sợ bọn hắn được, chủ yếu là do hắn không muốn cõng nồi hay đi chùi đít cho Hunter Ngộ Không.
Chính nó gây họa thì cứ để chính nó tự xử lý đi. Dù sao nó cũng là kẻ trời sinh tự mang khí vận nhân gian, nó là do thiên địa sinh ra nên không thể dễ dàng chết như vậy được.
"Ha ha ha ha. . . Con mèo nhỏ kia, tại trước mặt lão giả của ngươi mà ngươi cũng dám múa rìu qua mắt thợ hả? Ngươi mở to mắt ra mà nhìn xem ta hàng phục ngươi như thế nào đi." Hunter Ngộ Không đắc ý cười to, nói.
Một thời gian sau, chiến đấu đã triệt để khai hỏa, động tĩnh khổng lồ như thế liền dẫn tới tất cả mọi người tại hai đại giới vực Đông Hoang và Huyền Vực đều chú ý.
Đối với việc bỗng nhiên xuất hiện một con khỉ khổng lồ để cho rất nhiều người mười phần mơ hồ.
Tại Bổ Thiên giáo, phía trước Ngọc Thanh điện, thủ tọa bảy mạch sóng vai mà đứng, nhìn xem con thạch hầu to lớn trên đỉnh đầu.
Tề Vô Hối mang vẻ mặt mê man, nói: "Vãi cả lồng! Kia không phải là con khỉ vào một tháng trước sao?"
Không phải đac nói con khỉ này là dấu hiệu của điềm lành ư? Vậy tại sao nó lại chủ động bốc lên mâu thuẫn giữa hai giới vực?
Mạnh Thiên Chính trầm mặc không nói, nhìn xem con thạch hầu kia mà ông ta nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.