"Ừm, việc này tất có kỳ quặc." Mạnh Thiên Chính nỉ non một câu, sau đó nhìn về phía Lâm Thanh Trúc, hỏi: "Lâm sư điệt, sư tôn của ngươi trở về rồi sao?"
Lâm Thanh Trúc lắc đầu, một tháng trước sư tôn liền xuống núi, cũng không nói đi nơi nào, cho tới bây giờ cũng chưa trở lại.
"Các ngươi nói xem con khỉ này có phải do Diệp sư đệ xuống núi một tháng mà vụng trộm dạy dỗ ra không?" Lúc này, Tề Vô Hối bỗng nhiên nói ra.
Đám người nghe xong liền cảm thấy không hợp thói thường.
"Làm sao có thể? Ta cảm thấy Diệp sư đệ không phải người nhàm chán đến nổi vô duyên vô cớ biến mất một tháng chỉ vì dạy dỗ một con khỉ."
"Bổ Thiên giáo chúng ta có nhiều thanh niên tài tuấn như vậy, nếu Diệp sư đệ muốn thu đồ thì đây không phải là tùy tiện hắn chọn sao?"
Đám người đều tỏ vẻ không tin, vì đó căn bản là chuyện không thể nào xảy ra.
"Ta cũng chỉ là thuận miệng nói thôi." Tề Vô Hối bĩu môi nói, hắn chỉ là suy đoán mà thôi.
Diệp Thu vô duyên vô cớ biến mất một tháng làm cho Tề Vô Hối quả thật có chút hiếu kì hắn đến cùng đi làm cái gì.
Dù sao cũng quá xảo hợp, tiểu hầu tử vừa xuất thế thì Diệp Thu liền biến mất.
Mấy người đang nghị luận thì bỗng nhiên có một đạo bạch quang từ trên trời giáng xuống, chậm rãi rơi vào trước mặt đám người.
"Sư tôn." Trông thấy người tới, Lâm Thanh Trúc lập tức hưng phấn đi tới, nhu thuận kêu lên.
Diệp Thu cười nhạt một tiếng, nhìn xem đồ nhi nhu thuận của mình mà trong lòng mười phần vui vẻ.
Vẫn là áo bông nhỏ sưởi ấm lòng ta, không giống như con khỉ kia chỉ ưa thích cho ta kích động, trái tim nhỏ của ta chịu không được a!
Còn tốt là Diệp Thu rút lui nhanh, không phải vậy mà hắn bị bại lộ thì coi như xong.
"Diệp sư đệ, ngươi một tháng này đã đi đâu?" Trông thấy Diệp Thu trở về, Tề Vô Hối càng thêm hoài nghi, hỏi.
Trực giác của hắn nói cho hắn biết rằng trong này có ẩn tình. Bởi vì khi tiểu hầu tử vừa xuất hiện trên đời thì Diệp Thu liền biến mất, rồi tiểu hầu tử vừa rời núi thì hắn lại vừa vặn xuất hiện.
Chuyện này cũng quá đúng dịp đi!
Chẳng lẽ con khỉ kia thật sự do hắn dạy dỗ ra?
Diệp Thu cảm nhận được ánh mắt hoài nghi đến từ Tề Vô Hối mà lập tức nội tâm khẽ động.
Lão tiểu tử này sẽ không đoán được cái gì chứ?
Nghĩ tới đây Diệp Thu không khỏi toát ra một cái ý niệm trong đầu.
Hay là ta. . . Giết người diệt khẩu nhỉ?
Ừm, có thể thực hiện!
Tề Vô Hối lúc này còn không biết rõ cái mạng nhỏ của mình đã bị Diệp Thu ghi nhớ. Trong lòng càng phát hoài nghi và càng nghĩ càng thấy không đúng nên hắn lại nói: "Diệp sư đệ, con khỉ kia không phải do ngươi dạy dỗ ra đấy chứ?"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người liền biểu tình muốn Diệp Thu xác nhận một cái.
"Ha ha ah ha. . . Tề sư huynh thật biết nói đùa, sao ta lại có thể làm thế chứ?" Diệp Thu giả bộ xấu hổ giải thích, ánh mắt hắn quỷ dị nhìn Tề Vô Hối một cái mà lập tức bị dọa cho giật nảy cả mình.
Tề Vô Hối bỗng nhiên có cảm giác bị người thương nhớ. Lão Tề ta còn có mị lực như vậy sao?
Diệp Thu cười nói: "Ta chỉ là có cảm ngộ rõ ràng nên mới tìm tới một cái địa phương tốt để bế quan một đoạn thời gian thôi. Chư vị không nên suy nghĩ nhiều."
Nghe được Diệp Thu giải thích như thế đám người cũng là gật đầu, vì bọn hắn cũng không quá tin tưởng chuyện kia, chủ yếu là do nó quá bất hợp lí.
Lúc này mới một tháng thời gian mà con tiểu hầu tử kia đã trực tiếp từ không có tu vi trưởng thành cường giả Thần Tàng ngũ cảnh. Nếu như lại cho nó thêm chút thời gian thì Giáo chủ cảnh cũng không đáng kể.
Bọn hắn thừa nhận Diệp Thu dạy đồ đệ quả thật có chút mát tay, dù sao ba vị đồ đệ của hắn chính là minh chứng tốt nhất.
Nhưng mà Diệp Thu cũng không thể không hợp thói thường đến nổi mới chỉ một tháng mà lại dạy dỗ ra một vị cường giả Thần Tàng ngũ cảnh, so với Lâm Thanh Trúc trước đây còn kinh khủng.
Ngươi nói thử một chút những người khác còn muốn lăn lộn tu luyện nữa hay không?
Ta không tin, ta tuyệt đối không tin!
Ầm!!!
Lúc này trên bầu trời bỗng nhiên nổ vang một tiếng thật lớn.
Hunter Ngộ Không đã cùng Bạch Hổ giao thủ, sau thời gian ngắn giao phong cả hai đánh cho một mảnh hư không đều rung chuyển.
Theo phân tích chiến trường đến xem, hiện nay Hunter Ngộ Không đã hoàn toàn đè Bạch Hổ lên đánh.
Không thể không nói sức chiến đấu hung hãn của nó quả thực rất đáng sợ. Lợi trảo sắc bén của Bạch Hổ vậy mà mảy may không đả thương được nó nửa phần.
Hunter Ngộ Không dưới sự tăng phúc của pháp tướng thiên địa, nhục thân của nó gần như có thể địch nổi một cái Tiên Thiên Linh Bảo, chuyện này đơn giản là quá kinh khủng.
Chỉ bằng lực phòng ngự này đã đủ để cho Hunter Ngộ Không đứng ở thế bất bại dưới Chí Tôn cảnh.