"Grào."
Bạch Hổ gầm lên giận dữ, dần dần bị đánh ra lửa giận.
Nó không tin nó thân là Bạch Hổ di chủng mà ngay cả một con khỉ hoang dã cũng đánh không lại.
"Ke ke ke. . . Con mèo trắng nhỏ kia, ngươi còn có thủ đoạn gì nữa cứ sử dụng hết ra đi."
"Hôm nay lão tử sẽ để cho ngươi thể nghiệm một chút đại thần thông của Đông Hoang chúng ta."
Hunter Ngộ Không càng đánh càng hăng, không sợ phiền phức mà kêu lên.
Lời này vừa nói ra, Bạch Hổ liền bị lửa giận công tâm, nhưng nó lại không biết rõ nên đáp lời ra sao.
Con khỉ này quá ghê tởm, nó lại xem thường Huyền Vực của ta như thế sao?
Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh coi thường từ chỗ sâu hư không truyền đến.
"Hừ. . . Ta cho là đại nhân vật nào tới, ai ngờ chỉ là một con khỉ hoang dã mà cũng dám ở nơi này kêu gào. Đông Hoang đã không còn ai nữa rồi sao?"
Chỉ nghe một tiếng nói ngạo mạn truyền đến, tất cả mọi người ở Đông Hoang lập tức giận dữ.
"Đây là kẻ nào mà khẩu khí lại lớn như thế?"
"Đông Hoang chúng ta là nơi địa linh nhân kiệt, trời sinh Chí Tôn ngàn ngàn vạn vạn, không cần để cho một con khỉ đến chứng nhận tên tuổi."
Những thiên chi kiêu tử đang vây xem bên trong Đông Hoang lập tức bất mãn.
Bọn hắn sinh ra đã là vạn chúng chú mục, thiên phú kinh người, khi nào cần một con khỉ thay bọn hắn làm náo động.
Nghe được câu nói kia, cho dù là Lâm Thanh Trúc mà lúc này nội tâm cũng lạnh như băng.
Chỉ thấy từ bên trong một mảnh hư không, một con Tỳ Hưu di chủng toàn thân hỏa hồng đã đi ra.
Nó dùng ánh mắt ngạo mạn nhìn chăm chú vào hoang thổ bên dưới, tỏ ra xem thường mà nhìn xem Hunter Ngộ Không.
"Tỳ Hưu di chủng sao?" Phía dưới thâm không, Hạc Vô Song tự mình lẩm bẩm, sau đó ánh mắt hắn hiện lên một tia chiến ý. "Nó chính là Tỳ Hưu di chủng trong truyền thuyết, thời điểm Tiên Cổ đã lưu truyền xuống huyết thống Chí Tôn."
Sau khi trông thấy con Tỳ Hưu kia đi tới, mọi người lập tức giật mình. Bọn họ không nghĩ tới cái Huyền Vực này vậy mà ẩn giấu đi huyết thống tôn quý như thế.
Đừng nhìn con Tỳ Hưu này chỉ mới có tu vi Thần Tàng ngũ cảnh, nhưng nó lại có huyết thống cao quý gia trì, sức chiến đấu trong cùng cảnh giới thuộc về vô địch tồn tại. Cho dù là con Bạch Hổ kia ở trước mặt nó thì cũng không chịu nổi một kích.
"Sư tôn." Gặp Tỳ Hưu xuất hiện, Lâm Thanh Trúc vô cùng kích động, hô.
Hai giới vực đã bị Hunter Ngộ Không chính thức kéo ra màn che tranh phong.
Mắt thấy chủ lực của Huyền Vực đều đã xuất động thì nàng cũng ngồi không yên, nàng nhất định phải vì Đông Hoang mà tham chiến. Nếu không phải vậy khi sau này những giới vực khác sát nhập lại sẽ cũng tương tự giống như Huyền Vực mà xem thường Đông Hoang.
Gặp Lâm Thanh Trúc xin chỉ thị, Diệp Thu nhìn nàng một chút, nói: "Không vội, cứ xem thử con khỉ kia ứng đối ra sao."
Sau khi đánh giá đại khái con Tỳ Hưu này một phen, trong lòng Diệp Thu cũng là xiết chặt. Bởi vì hắn không nghĩ tới những giới vực khác vậy mà cả đám trời sinh Chí Tôn đều khủng bố như vậy.
"Ừm, xem ra đúng như lời Liên nhi đã nói, Đông Hoang chúng ta quả thật rất lạc hậu."
Nghĩ tới đây, Diệp Thu cúi đầu âm thầm suy tư.
Cô vợ nhỏ Liên Phong của hắn cùng vị Dao Sơn Thánh Tử tại Bắc Hoang đểu thuộc về nhân vật dẫn đầu trong thế hệ trẻ tuổi.
Lúc trước tại Đế Mộ bọn hắn cũng đã đạt đến Chí Tôn cảnh, vậy có thể thấy được Đông Hoang lạc hậu đến mức vô cùng khủng bố.
Nếu không phải Đông Hoang sinh ra Diệp Thu, vậy chỉ sợ lúc này Huyền Vực đã sớm phát động xâm lấn Đông Hoang.
Diệp Thu nhìn thoáng qua đồ nhi bảo bối của mình mà trong lòng toát ra một cái ý niệm.
Khoảng cách lần trước truyền công đã qua gần hai năm, Diệp Thu tính toán một cái thì thấy thời kỳ hồi mana đã kết thúc.
Bây giờ Lâm Thanh Trúc đối mặt với nhiều đại khiêu chiến như vậy thì áp lực có chút lớn, mà nàng lại gánh chịu tôn nghiêm của cả Đông Hoang.
Vả lại Diệp Thu không thể chuyện gì cũng trông cậy vào Hunter Ngộ Không, tại thời khắc mấu chốt hắn còn phải nhìn xem áo bông nhỏ.
Xem ra ta cần phải lại truyền cho nàng một đợt công lực!
Gặp sư tôn không cho phép, Lâm Thanh Trúc cũng không có tiếp tục xin chiến, nàng chỉ ôn nhu nhìn lên bầu trời.
Lâm Thanh Trúc muốn nhìn xem con khỉ kia đến cùng có thể chiến thắng Tỳ Hưu hay không?
Một thời gian sau, tất cả cường giả của hai giới vực đều bị cuộc chiến đấu này hấp dẫn tới.
Đây cũng là hai giới vực lần thứ nhất thăm dò nhau, ai cũng muốn nhìn xem tuyệt thế thiên tài của đối phương đến cùng có bao nhiêu cân lượng.
"Ha ha ha ha. . . Tiên Cổ di chủng sao? Rất có ý tứ! Con khỉ hoang dã kia thật đúng là để cho người ta chờ mong a." Tại một chỗ ngóc ngách nào đó trong hư không, một thân ảnh mờ ảo đang âm thầm chú ý cuộc chiến đấu này.
Lúc này Tỳ Hưu phun ra nuốt vào thiên địa linh khí như sơn hà động đãng, nhật nguyệt luân chuyển.
Bực đại thần thông này để cho tất cả mọi người đều giật mình.
Đây chính là thần thông truyền thừa của Tỳ Hưu nhất tộc, cùng cái huyết thống cao quý của nó có quan hệ.
Sự xuất hiện của Tỳ Hưu để cho Hunter Ngộ Không trong nháy mắt liền cảm giác được áp lực tăng gấp bội. Nhưng mà một kẻ không sợ trời không sợ đất như nó cũng chỉ thất thần rất ngắn ngủi, rất nhanh sau đó nó liền ổn định lại tinh thần.