"Ngươi là yêu nghiệt phương nào, có dũng khí xưng tên ra, Hunter lão tử không chém hạng người vô danh." Hunter Ngộ Không bá khí, nói.
Tiểu Tỳ Hưu nghe vậy liền không vui, nói: "Ngươi thì tính là cái thá gì? Ngươi cũng xứng tại trước mặt ta nhe răng trợn mắt sao? Ngươi đúng là tìm chết mà!"
Ngay sau đó, một tia hồng quang từ trên thân Tỳ Hưu bộc phát ra như một đạo tơ máu.
Hunter Ngộ Không thấy vậy lập tức kinh hãi, song quyền đột nhiên đưa ra đón đỡ.
Trong chốc lát, một vụ va chạm long trời lở đất, đất rung núi chuyển, song phương mới lần đầu tiên va chạm mà lại đánh cho kinh thiên động địa.
Hunter Ngộ Không lúc này thoáng có chút run rẩy, cảm giác mình bị hố lớn.
Không phải sư phụ đã nói ta có Kim Cương Bất Hoại Chi Thân sao? Vì cái gì tay ta lại đau như thế?
Trên tay Hunter Ngộ Không đến một điểm vết thương cũng không có, nhưng vấn đề là Diệp Thu lại không nói là nó sẽ không đau.
Sau lần thứ nhất giao thủ, Hunter Ngộ Không liền biết rõ nếu mình không có binh khí thì sẽ thua thiệt.
Đối phương có sợi Hồng Tuyến đỏ như máu kia cũng không biết rõ là pháp bảo gì, tùy ý vung tới lại đập cho nó hai tay đau đớn khó nhịn.
"Súc sinh hèn mọn kia, ngươi đã biết Tỳ Hưu đại gia lợi hại chưa?" Trông thấy Hunter Ngộ Không mang bộ dáng chật vật, Tỳ Hưu liền cười lạnh một tiếng, nói.
Nó phảng phất như nhìn thấy hạ tràng tiếp đó của Hunter Ngộ Không là vô cùng thê thảm.
Hunter Ngộ Không lập tức nổi giận. Lúc nó mới xuất thế chưa tu luyện thì nó đã nếm qua thua thiệt dưới tay con Đại Ma Vương kia, nhưng sau khi tu luyện thì nó chưa khi nào nhận qua cơn tức này.
Không phải đám hung thú dưới Bồng Lai Sơn và trong vòng trăm dặm hải vực đều bị ta đánh đập hay sao?
"Nghiệt súc, ăn của Hunter lão tử một quyền." Trong cơn giận dữ, Hunter Ngộ Không trực tiếp bại lộ bản tính, điên cuồng vỗ ngực, rống to.
Sau đó nó thả người nhảy một cái, trực tiếp cưỡi lên trên lưng Tỳ Hưu, một quyền lại một quyền điên cuồng đập xuống.
Tỳ Hưu bị Hunter Ngộ Không bất thình lình tập kích vội vàng không kịp chuẩn bị, bởi vì nó đâu có thể nghĩ tới con khỉ này vậy mà không sợ chết như thế.
Hỏa diễm trên lưng ta cũng không là hỏa diễm bình thường a! Con khỉ này vậy mà không sợ lửa thiêu sao?
"Grào."
Tỳ Hưu gầm lên giận dữ, bên trong tiếng gầm lại lộ ra vẻ thê thảm.
Tình thế bất thình lình đảo ngược, Tề Vô Hối liền gọi thẳng một tiếng xinh đẹp, liên tục vỗ tay bảo hay.
"Xinh đẹp."
"Đánh tốt lắm."
"Ta cảm thấy rất hả giận."
Song phương đều là cường giả Thần Tàng ngũ cảnh, mà lại huyết thống đều vô cùng tôn quý. Hunter Ngộ Không chính là thiên địa dựng dục mà ra, chứ cũng không phải là con khỉ hoang dã. Luận huyết thống nó cũng không kém Tỳ Hưu chút nào.
Song phương dùng phương thức giao chiến mộc mạc nhất để chém giết nhau. Hunter Ngộ Không bằng vào thân pháp linh hoạt mà chiếm thế thượng phong. Nhưng cũng chỉ duy trì trong thời gian ngắn mà thôi.
Rất nhanh sau đó Tỳ Hưu đã đánh ra chân hỏa khiến ho Hunter Ngộ Không không chơi nổi, trực tiếp mở ra bảo thuật thần thông tránh đi.
"Con khỉ khốn kiếp kia, ta sẽ để cho ngươi chết không có chỗ chôn." Tỳ Hưu nổi giận quát to.
Sau đó nó liền há miệng hút một cái, lực lượng kinh khủng trong nháy mắt đánh tới.
Hunter Ngộ Không không kịp chú ý nên đã trực tiếp bị cỗ lực lượng này hút lại, thân thể không tránh thoát được.
"Nguy rồi!"
Nhìn đến đây, đám người đều rất kinh hãi, trong lòng bọn hắn đã biết Hunter Ngộ Không đang gặp nguy hiểm.
Nhưng bọn hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn xem Hunter Ngộ Không bị Tỳ Hưu một ngụm nuốt vào.
"Xong! Thạch hầu bại rồi!"
Trông thấy Hunter Ngộ Không bại nhanh như vậy thì tất cả mọi người đều không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy đáng tiếc.
Lúc này có một vấn đề bị ném ra ngoài, đó là tiếp theo nên do ai tham chiến?
Tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía tam đại thánh địa là Bổ Thiên giáo, Thiên Trì, Dao Trì.
Bây giờ thế cục đã vậy thì chỉ có Lâm Thanh Trúc và tiểu Linh Lung của Bổ Thiên giáo, Phù Dao của Dao Trì, Hạc Vô Song của Thiên Trì thì mới có năng lực thay đổi thế cục này.
Thiên Trì và Dao Trì có thể không nói đến, liền nói về Bổ Thiên giáo đi.
Sơn mạch Tử Hà phong sinh ra song long Chí Tôn, trước đây tại Vân Đỉnh sơn rất nhiều người đều đã thấy được phong thái tuyệt trần của Lâm Thanh Trúc và sự kinh khủng của tiểu Linh Lung.
Nếu như hai người các nàng tham chiến thì có lẽ Đông Hoang còn có một chút cơ hội. Chỉ là bọn hắn nghe nói vị đệ nhất nhân của Vân đỉnh sơn hình như đã biến mất, từ một tháng trước liền không thấy bóng dáng.
Hiển nhiên Lâm Thanh Trúc đã cảm giác được loại tình cảnh vạn chúng chú mục, cả vạn người đang mong mỏi nàng tham chiến.
Lâm Thanh Trúc cũng muốn đi ra tham chiến, nhưng không có mệnh lệnh của sư tôn thì nàng không dám động.
"Ha ha ha ha. . . Đông Hoang đã không còn người có thể chiến với ta nữa sao? Các ngươi đưa ra một con khỉ tham chiến chỉ là để giữ thể diện thôi à?" Tỳ Hưu tại bên trong thắng lợi phát ra tiếng cười to coi thường, nói.
Nhưng sau đó nó bỗng nhiên cảm giác được trong bụng mình đau đớn một hồi, thân thể đỏ bừng tràn đầy hỏa diễm của nó trong nháy mắt bắt đầu run rẩy.