"Cái đệt, có chuyện gì xảy ra với bụng của ta vậy?" Trên không trung, Tỳ Hưu biểu lộ vẻ mặt quái dị, giống như đang chịu lấy một loại đau nhức kịch liệt nào đó.
Đám người thấy vậy thì nhất thời ngây ngẩn cả người.
Đừng nói bọn hắn ngây ngẩn cả người, mà ngay cả Tỳ Hưu lúc này cũng mơ hồ.
"Con khỉ kia chẳng lẽ không có chết?"
Nó không thể tin được bởi vì Hunter Ngộ Không ở trong bụng nó lâu như vậy mà còn không chết.
Chiêu thôn phệ bảo thuật này của Tỳ Hưu từ xưa đến nay chưa hề thất thủ qua. Phàm là sinh linh gì bị nó thôn phệ thì đều sẽ trong nháy mắt hóa thành một bộ phận lực lượng của nó.
Nhưng mà Tỳ Hưu không biết đến là Hunter Ngộ Không có thân thể bách độc bất xâm, Kim Cương Bất Hoại.
"Ha ha ha ha. . . Tiểu tạp chủng, có phải ngươi rất ngạc nhiên đúng không?" Chỉ nghe trong bụng Tỳ Hưu truyền đến tiếng hô hưng phấn pha thêm sự đắc ý của Hunter Ngộ Không.
Tỳ Hưu vừa nghe đến hai từ tạp chủng thì lập tức giận tím mặt, bởi vì cái từ này chính là vảy ngược của nó.
"Con khỉ thối kia, ngươi không được phép kêu ta là tạp chủng. Ta chính là Tiên Cổ di chủng, là hậu đại của Tiên Cổ Thần Thú Tỳ Hưu." Tỳ Hưu cực lực giảo biện.
Hunter Ngộ Không thì lại coi thường mà nói ra:
"Đánh rắm! Ngươi chỉ là một con thú tạp giao, làm gì còn là hậu đại của Thần thú!"
"Ngươi cho rằng Hunter lão tử không biết gì à? Nói cho cùng ngươi chỉ là một tên tiểu tạp chủng!"
Lời này vừa nói ra, toàn trường lập tức chấn kinh.
"Định mệnh, quả là giết người tru tâm a!" Ngay cả Diệp Thu nghe thấy mà cũng âm thầm giật mình. “Bà mẹ nó, ta cũng không có dạy nó những lời này, vậy mà miệng lưỡi của nó lại độc ác như vậy!”
Con Tỳ Hưu này là tạp chủng thì tất cả mọi người đều biết rõ, nhưng bọn họ cũng không dám nói ra.
Hunter Ngộ Không ngược lại tốt, nó không chỉ có nói mà còn ở trước mặt tất cả mọi người mắng mỏ đối phương.
Tỳ Hưu đã bị lửa giận công tâm, kém chút nữa miệng phun tiên huyết, tức giận mà chết.
"Thằng khốn, ta cũng không tin ta luyện không chết ngươi."
Dưới cơn giận dữ, Tỳ Hưu trực tiếp bật hết hỏa lực, toàn thân nó bốc lên hỏa diễm đỏ bừng bắt đầu tự nướng.
Thân thể Tỳ Hưu bộc phát ra nhiệt độ cực cao, muốn cưỡng ép thiêu đốt Hunter Ngộ Không.
Hunter Ngộ Không lúc này cũng đã thể nghiệm được hậu quả khi Tỳ Hưu nổi giận, nhưng nó cũng không phải đồ đần mà tiếp tục khiêu khích: "Người chỉ có điểm ấy hỏa diễm thôi sao? Tiểu tạp chủng, đốt lửa lớn chút nữa đi, lại mãnh liệt thêm một chút a. Ngươi đang sưởi ấm cho Hunter lão gia của ngươi đấy à?"
Nghe thấy lời châm chọc như thế, Tỳ Hưu kém chút nữa chết bất đắc kỳ tử.
Cũng không biết Hunter Ngộ Không đã được ai dạy mà miệng lưỡi quá độc.
"Thằng khốn!"
Tỳ Hưu cuồng nộ gia tăng thêm hỏa lực, nó liều mạng tự nướng với hi vọng thiêu chết được Hunter Ngộ Không.
Nhưng bỗng nhiên có một trận nhói nhói từ thể nội của Tỳ Hưu truyền đến, trong nháy mắt nó liền phun ra một ngụm tiên huyết.
Tỳ Hưu có thể cảm giác được Hunter Ngộ Không đã bắt đầu phản công. Nó ngay tại bên trong cơ thể Tỳ Hưu không ngừng đánh phá ngũ tạng lục phủ như đánh bao cát, mười phần hung mãnh.
"Phụt. . ."
Tỳ Hưu lại phun ra một ngụm tiên huyết, thân thể nó tê dại đi, từ cửu thiên rơi xuống, tất cả mọi người thấy vậy đều mê man.
Chỉ nghe Tỳ Hưu kêu lên thảm thiết: "Đau chết ta mất."
Loại cảm giác lục phủ ngũ tạng đau nhức này để cho nó muốn kêu cha gọi mẹ.
Tỳ Hưu chưa khi nào chịu đựng qua loại đau nhức kịch liệt này. Bởi vì tất cả lực phòng ngự của nó đều đặt tại phía trên lân phiến, do đó nội bộ thân thể chính là nơi yếu nhất của nó, vậy sao nó có thể chịu được Hunter Ngộ Không đánh phá từ bên trong thể nội như thế.
Một lát sau, Tỳ Hưu đã trực tiếp bị Hunter Ngộ Không đánh cho thoi thóp, suýt chút nữa chết thảm.
"Tiểu tạp chủng, ngươi có phục hay không?" Đánh hồi lâu, Hunter Ngộ Không cuối cùng cũng xả được cơn giận, đắc ý hô lên. “Có gan thì ngươi tiếp tục tự nướng đi, ta nhất định có thể trước khi mình bị thiêu chết mà trước tiên đem ngươi dằn vặt đến chết.”
"Phục, ta phục. Xin Hunter gia gia tha cho ta một mạng a." Tỳ Hưu mồ hôi lạnh chảy ròng, vô cùng sợ hãi, vì cỗ đau nhức kịch liệt này nó căn bản chịu không được. "Hunter gia gia, mau ra đây đi, tiểu Tỳ Hưu biết sai rồi." Tỳ Hưu cũng không có biện pháp khác, vì nó biết rõ con khỉ này không sợ thủy hỏa, nó ăn vào con khỉ này đơn giản chính là tự mình bại lộ cho đối thủ khuyết điểm trí mạng.
Tỳ Hưu chỉ có thể dụng kế trước tiên lừa gạt Hunter Ngộ Không đi ra, sau đó lại giết ngược.
Nghe thấy Tỳ Hưu nhận sợ, Hunter Ngộ Không nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra vẻ đắc ý nói: "Ke ke ke ke. . . Vậy ngươi lớn tiếng nói ba tiếng ngươi là tạp chủng thì Hunter gia gia của ngươi liền bỏ qua cho ngươi."
Tỳ Hưu nghe vậy thì lập tức nổi trận lôi đình, nó thà chết vinh còn hơn sống nhục.
"Hunter gia gia, ngươi là tạp chủng, ngươi là tạp chủng, ngươi là tạp chủng."
Hunter Ngộ Không nghe xong thì lại cảm giác thấy có điểm gì đó là lạ, trong nháy mắt liền kịp phản ứng.
"Bà mẹ nó, ngươi lại có dũng khí lừa gạt ta sao?”
Hunter Ngộ Không lại đập xuống một quyền, Tỳ Hưu lập tức đau đến không ngừng cuộn tròn trên mặt đất.
"Ngươi nói câu ta là tạp chủng ngay." Hunter Ngộ Không điên cuồng hô to.
"Đúng đúng, ngươi là tạp chủng… A không, ta là tạp chủng." Tỳ Hưu tâm muốn tự tử đều có.
Ngươi đến cùng muốn như thế nào? Ta rõ ràng đã dựa theo lời ngươi nói mà làm, vậy mà ngươi lại không chịu là sao?
Hunter Ngộ Không giận dữ không thôi, cuối cùng lại hô một câu: "A. . . Tức chết ta lão tử rồi. Ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, nếu ngươi lại không thành thật một chút thì Hunter gia gia của ngươi sẽ đánh xuyên qua ngũ tạng lục phủ của ngươi."
Tỳ Hưu nghe vậy liền kinh hãi, run rẩy thân thể mà lần nữa đứng lên.