Diệp Thu ngẩng đầu nhìn trời, trầm mặc không nói.
Chỉ thấy một đạo hào quang ngút trời dâng lên, nó xuất phát ra từ trên thân Tỳ Hưu lão tổ.
Diệp Thu cũng không để ý tới mà nhìn vào một đạo kim quang lấp lóe trên trời, dàn dần mở ra một đạo Thiên môn.
Trong nháy mắt, một cỗ vô thượng khí tức từ thiên môn nghiền ép mà đến, tất cả mọi người đều hô hấp trở nên chặt chẽ.
"Đến rồi! Quả nhiên đã tới!"
Sắc mặt ai ai cũng đều trở nên trắng bệch, nội tâm sợ hãi không gì sánh được.
Tề Vô Hối đứng tại bên người Diệp Thu càng là bị hù cho run chân.
"Tía má ơi, xong xong xong, lần này chúng ta đã chơi một vố lớn rồi."
Lúc này hắn đã vô cùng kinh hoảng, tâm muốn chửi Diệp Thu ngươi trang bức một mình được rồi còn mang theo ta làm gì.
Xong con bê! Lão phu thật vất vả mới phản lão hoàn đồng, chuẩn bị lại lấy một cô vợ để thể nghiệm lại niềm vui của người tuổi trẻ, xem ra lần này ta đã không có cơ hội đó rồi!
Mà cả đám Bổ Thiên giáo thì càng là giật nảy mình, chẳng ai ngờ rằng Diệp Thu thật sự chém giết Tỳ Hưu lão tổ.
Nhìn lên trời là một cỗ khí tức kinh khủng dần dần bạo phát, Mạnh Thiên Chính cũng trầm xuống mặt mo, nghiêm nghị nói: "Chuẩn bị nghênh địch!"
Ông ta vừa ra lệnh một tiếng, ba trăm vị trưởng lão của Bổ Thiên giáo trong nháy mắt liền bay ra, riêng phần mình nhập vị, một cái bổ thiên đại trận cường đại thình lình thành hình.
Lần này đối thủ của bọn hắn so với dĩ vãng đều kinh khủng hơn, trong lòng bọn hắn khẩn trương không gì sánh được.
Nhưng dì có e ngại thì đồng thời chiến ý của bọn hắn cũng đang dần dần bốc lên.
Diệp Thu thân là Chấp Kiếm trưởng lão của Bổ Thiên giáo, quyết định của hắn chính là quyết định của Bổ Thiên giáo, không người nào dám nói một câu không đúng.
Diệp Thu nhìn xem kim quang lấp lóe trên trời, rồi lại nhìn xem Bổ Thiên đại trận.
Sau một hồi trầm mặc không nói, Diệp Thu chậm rãi rút ra một thanh kiếm gãy có vết rỉ loang lổ, hung hăng cắm ở phía trên mặt đất.
Trong chốc lát, một cỗ kiếm ý kinh thiên lập tức tràn ra, huyết sắc nhuộm đỏ bầu trời, thiên địa lâm vô một mảnh yên tĩnh im ắng.
Chỉ nghe Diệp Thu cao giọng hô: "Khách đến là người phương nào? Cửu thiên tiên nhân lại dám xuống nhân gian làm loạn sao?"
Sau khi Diệp Thu nói ra một tiếng phóng khoáng, toàn trường lập tức chấn kinh. Ai ai cũng sắc mặt trắng bệch, không dám tin nhìn xem hắn, rồi lại bàng hoàng nhìn về phía kin quang trên trời.
"Hắn đang làm gì vậy? Chẳng lẽ hắn còn muốn Chiến Thiên sao?"
Diệp Thu không biết rõ câu nói kia của hắn có bao nhiêu xung kích đối với tất cả mọi người ở đây. Ai cũng không dám tin tưởng Diệp Thu đối mặt với Thiên Nhân chi thế mà lại còn có thể phóng khoáng hô lên một câu như thế.
Chẳng lẽ hắn thật sự không sợ chết?
"Xong xong xong. Vị tiền bối trên trời kia đã nổi giận rồi."
Lúc này một đạo cửu thiên thần lôi vạch phá trời cao, chấn nát hư không, đánh cho bát hoang rung chuyển một trận.
Tất cả mọi người đều sợ hãi không gì sánh được, thân thể đều đang run rẩy.
Tại phía dưới uy áp của cường giả bực này, cho dù là Đại Đế cảnh thì cũng như sâu kiến, chớ nói chi là những tiểu tu sĩ ngay cả Chí Tôn cảnh cũng chưa tới như bọn hắn.
"Hừ, Diệp Thu, ngươi xong đời rồi. Đợi tiên tổ của ta đích thân đến thì liền ổn thỏa lấy đi cái mạng chó của ngươi." Gặp một đạo kim quang chợt hiện, Tỳ Hưu liền từ trong sự bi phẫn do phụ thân hắn bỏ mình mà tỉnh lại, vẻ mặt trở nên tàn nhẫn nói.
Lúc này cừu hận đã chiếm cứ nội tâm của Tỳ Hưu, che giấu đi sự sợ hãi của hắn.
Lúc này đối mặt với Diệp Thu mà Tỳ Hưu đã không còn lộ ra nửa điểm kinh hoảng, chỉ có sự phẫn nộ cùng cực.
Diệp Thu cười nhạt một tiếng, đối với Tỳ Hưu khiêu khích hắn không có chút nào để ý tới.
Trong mắt Diệp Thu tên Tỳ Hưu này đơn giản chỉ là một con kiến hơi lớn một chút, hắn nhẹ nhàng giẫm xuống một cước thì nó liền chết.
Nhưng Diệp Thu cũng không có ý định làm như thế, bởi vì nếu như nó đã tự tin đối với tiên tổ của nó như vậy thì hắn liền phá hủy sự tự tin của nó, xóa bỏ đi tín ngưỡng trong lòng nó, từ đó trên tâm lý trực tiếp bóp chết nó.
Gặp Diệp Thu không có trả lời, tiểu Tỳ Hưu tiếp tục trào phúng: "Ngươi chỉ là một tên Đại Đế nho nhỏ mà cũng dám trêu chọc Tỳ Hưu nhất tộc chúng ta. Hôm nay liền xem như Đại La Thần Tiên hạ phàm thì cũng không thể nào cứu được ngươi đâu."
"Á đù, Đại Đế mà tên này còn cho là nhỏ sao?"
Tiểu Tỳ Hưu vừa nói ra lời này thì toàn trường lập tức sôi trào.
Ngươi quả là xem thường Đại Đế a! Người ta chính là trần nhà của nhân gian, vậy mà trong mắt ngươi người ta chỉ là một vị Đại Đế nho nhỏ ư?