Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 615 - Chương 615 - Dụ Dỗ

Chương 615 - Dụ Dỗ
Chương 615 - Dụ Dỗ

Đối mặt với lời châm chọc của Tỳ Hưu thì Diệp Thu không có trả lời, nhưng Lâm Thanh Trúc lại đáp trả thay hắn.

Dù cho trên đỉnh đầu nàng tồn tại nguy hiểm, nhưng nàng lại nhẫn chịu không được có người nói năng lỗ mãng đối với sư tôn của nàng.

Chỉ thấy Lâm Thanh Trúc lãnh đạm nói: "Im ngay, ngươi mà cũng có dũng khí nhục nhã sư tôn của ta hả?"

Tỳ Hưu bị Lâm Thanh Trúc hù doạ như vậy nhưng nó không có chút nào lùi bước. Nó cứ việc biết mình không phải là đối thủ của nàng nhưng miệng nó vẫn như cũ rất cứng.

Diệp Thu đã giết chết cha của Tỳ Hưu, cho nên hôm nay Diệp Thu tốt nhất cũng giết chết nó, nếu không tương lai nó nhất định sẽ tìm cách để cho hai thầy trò này nợ máu phải trả bằng máu.

Đối mặt với Lâm Thanh Trúc, Tỳ Hưu hung tợn hô lên.

"Ta nhục nhã hắn thì như thế nào? Ngươi có dũng khí thì tới giết ta đi. Tiểu gia ta đây nếu như nhăn một cái lông mày thì ta cũng không phải là Tỳ Hưu vương tộc."

Lời này vừa nói ra, ánh mắt Lâm Thanh Trúc lập tức hiện lên một tia sát ý.

Tên này thật sự cho là ta không dám giết hắn sao?

Nói thì chậm mà làm thì nhanh. Tỳ Hưu vừa mới dứt lời thì một thanh Đế Kiếm trong chốc lát đã ra khỏi vỏ, một đạo kiếm khí lập tức chém về phía nó.

Lâm Thanh Trúc xuất thủ quá nhanh, mà cũng do Tỳ Hưu không nghĩ tới tiên tổ của mình đã ra sân, vậy mà Lâm Thanh Trúc lại còn có dũng khí động thủ với nó.

Lâm Thanh Trúc đã xuất thủ thì Tỳ Hưu cũng không có khả năng ngu ngốc đứng yên đấy, lửa giận trong tâm nó dần dần bị cừu hận kích thích.

"Cút!" Tỳ Hưu quát to một tiếng, giận dữ phản kháng.

Nhưng nó mới vừa tụ khí thì liền phát hiện thương thế trước đó phát tác, căn bản không cách nào chống cự kiếm khí của Lâm Thanh Trúc.

"Phụt. . ."

Ngay sau đó Tỳ Hưu lập tức phun ra một ngụm tiên huyết.

Nhưng vào lúc nó sắp bị Lâm Thanh Trúc trấn sát, trên trời bỗng nhiên hạ xuống một đạo sóng âm.

"Không tốt, sư tỷ chạy mau." Ở phía dưới, Triệu Uyển Nhi trông thấy Lâm Thanh Trúc gặp nguy hiểm thì vội vàng hô lên, mặt mũi trắng bệch.

Thế nhưng đó là một kích của Thiên Nhân, dù chỉ là một cái ánh mắt thì cũng đã đủ để cho các nàng uống một bình rượu sầu.

Lâm Thanh Trúc sắc mặt tái nhợt, tại thời khắc này nàng phảng phất như nhìn thấy chính mình tử vong.

Ngay lúc này, một đạo thân ảnh quen thuộc đã ngăn tại trước mặt Lâm Thanh Trúc, nàng lập tức lộ ra nụ cười.

Lâm Thanh Trúc cũng không sợ chết, nhưng nàng cũng không muốn chết. Nếu như là cùng sư tôn cùng chết thì nàng có thể suy nghĩ một chút.

"Ha ha ha ha. . . Có chút ý tứ." Diệp Thu cười lạnh nói ra.

Hắn vừa rồi đã thuấn di tới trước người Lâm Thanh Trúc, tay phải nhẹ nhàng đẩy ra, Càn Khôn Vô Cực Thủ trực tiếp bị phát động.

Chỉ trong nháy mắt, một cỗ thiên địa chính đạo chi khí lập tức xuất hiện, trực tiếp đụng vào đạo sóng âm kia của đối phương.

Ầm!!!

Hai đạo lực lượng cường đại va chạm vào nhau, thiên địa rung chuyển, phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc.

Một lát sau, khi hết thảy chấn động đều kết thúc, Diệp Thu giãn ra gân cốt một chút, nói: "Đây chính là thủ đoạn của Thiên Nhân sao? Xem ra cũng chỉ như thế."

"Ngươi nói cái gì?" Lời này vừa nói ra, đạo thân ảnh hư vô trên trời trong nháy mắt liền nổi giận, quát.

Hắn thân là thiên nhân mà lại bị một tên sâu kiến dưới nhân gian giễu cợt. Nguyên bản chỉ là muốn cho Diệp Thu một bài học, nhưng lúc này hắn đã dấy lên sát tâm.

Tự như sợ tên thiên nhân kia nghe không rõ, Diệp Thu lại nói ra lần nữa: "Ta nói ngươi cũng chỉ như thế."

Từ khi Diệp Thu đột phá Đại Đế cảnh, những người ở bên trong mảnh thiên địa này đều không phải là đối thủ của hắn.

Diệp Thu có lòng tin dù cho Thiên Nhân cảnh có xuống nhân gian thì cũng đánh không lại hắn.

Nhìn xem đạo thân ảnh mờ ảo ở trong hỗn độn, Diệp Thu không hề lộ ra nửa điểm e ngại. Hắn chậm rãi đi lên phía trước, bày ra tư thái xin chiến.

Đối phương cũng minh bạch ý tứ của Diệp Thu, nội tâm hắn lập tức bị giận quá mà cười lên.

"Ha ha ha ha. . . Tốt, tốt, tốt! Vạn cổ tuế nguyệt đến nay bản tọa đã thật lâu chưa từng gặp qua dạng tiểu bối trẻ tuổi khinh cuồng như ngươi."

"Tiểu tử, ngươi có lá gan rất lớn, bản tọa tung hoành Cửu Châu chi địa đã ngàn vạn năm, nhưng ngươi vẫn là kẻ đầu tiên có dũng khí nói chuyện với bản tọa như thế."

"Ngươi chỉ là một tên Đại Đế nhân gian, ta tiện tay là có thể diệt, thật không biết là ai đưa cho ngươi dũng khí mà ngươi lại dám khiêu chiến ta?"

Hư ảnh hỗn độn dò hỏi Diệp Thu.

Lúc này chân thân của hắn cũng không có giáng lâm xuống nhân gian, đây chỉ là một đạo phân thân của hắn mà thôi, bởi vì mảnh thiên địa này chứa không nổi chân thân của hắn.

Sau khi hư ảnh hỗn độn vừa dứt lời, một cỗ vô thượng thần uy trong nháy mắt liền hạ xuống, uy áp kinh khủng ép cho Diệp Thu có chút khó chịu. Nhưng sau một hồi thích ứng ngắn ngủi, hắn đã dần dần ổn định lại.

Nhìn xem hư ảnh hỗn hợp từ đầu đến cuối không có đi ra Thiên môn, Diệp Thu âm thầm suy tính: Không được, nếu tên đó không tiến vào mảnh thiên địa này thì ta thực sự không thể giết được hắn. Xem ra ta phải dùng chút kỹ xảo để lừa gạt hắn tiến vào đây trước rồi lại giết sau.

Nội tâm thầm nghĩ như vậy, trên mặt Diệp Thu lập tức lộ ra nụ cười ý vị thâm trường, dần dần làm càn.

Bình Luận (0)
Comment