Diệp Thu nhẹ nhàng nhấc lên tay phải, Tru Tiên kiếm thình lình bay lên, trong chốc lát một cỗ kiếm ý bộc phát.
Tràng vực huyết sắc trong nháy mắt liền giáng lâm, một cỗ sát khí kinh khủng toả ra.
Diệp Thu nói:
"Ta hoành tảo thế gian vô địch, nếu không cùng thiên chiến thì cùng ai chiến?"
"Thanh kiếm này của ta tên là Tru Tiên kiếm. Ta lại nói câu nói kia, xin hỏi tiên nhân trên trời sao dám xuống nhân gian làm loạn?"
Lời này vừa nói ra, toàn trường lập tức sôi trào.
"Tốt một câu ta hoành tảo thế gian vô địch, nếu không cùng thiên chiến thì cùng ai chiến."
"Đám tu sĩ chúng ta thiếu chính là phàn dũng khí thẳng tiến không lùi này."
"Không hổ là Đại Đế nhân gian. Với phần can đảm này hôm nay vô luận hắn thắng hay thua thì hắn đều đáng giá cho ta kính nể."
Trong lòng mọi người kinh hãi vô cùng, dâng lên gợn sóng vạn trượng, nội tâm chấn động không gì sánh nổi, càng thêm kính sợ Diệp Thu.
Lúc này Diệp Thu đi tới trước Thiên môn, lẳng lặng chờ đợi đối phương giáng lâm.
Hắn biết rõ dạng cường giả kinh khủng bực này đã tu luyện vạn cổ tuế nguyệt, từng bước một từ bên trong tiên lộ tranh phong giết ra ngoài, không biết rõ đối phương đã đối mặt qua bao nhiêu đối thủ kinh tài tuyệt diễm, thành công giết ra khỏi trùng vây.
Đó là cỡ nào cao ngạo, làm sao có thể chịu được một con kiến hôi khiêu khích.
Quả nhiên, sau khi nghe thấy Diệp Thu nói một câu như vậy, trong nháy mắt một cây trường thương từ bên trong Hỗn Độn đột nhiên đâm ra.
Nhìn như tốc độ của nó chậm chạp, nhưng sau khi ra khỏi Thiên môn, trong nháy mắt nó đã giết tới trước mặt Diệp Thu.
"Hừ, sâu kiến thủy chung là sâu kiến!" Thanh trường thương kia chưa đến mà đối phương tựa hồ đã thấy Diệp Thu tử vong, khinh thường nói.
Bỗng nhiên một tiếng nổ lớn vang lên, đối phương nghi hoặc nhìn xem, hắn phát hiện trường thương của mình vậy mà bị Diệp Thu dùng hai ngón tay kẹp lấy.
"Ngươi liền điểm ấy thủ đoạn thôi sao?" Diệp Thu mang ý vị thâm trường cười nói, bức cách của hắn trong nháy mắt liền kéo căng.
Diệp Thu nhẹ nhàng kẹp lấy trường thương của thiên nhân đã trực tiếp chấn động bát hoang.
"Ngay cả Thiên Nhân công kích mà hắn đều có thể hời hợt đón lấy như thế sao?"
"Trời ạ! Hắn đến cùng khủng bố đến mức nào?"
Cái này không chỉ là đơn thuần kẹp lấy, mà là đại biểu cho phàm nhân cũng có tư cách đối diện với Thiên Nhân.
Lúc trước tất cả mọi người vẫn luôn cho rằng Thiên Nhân cao cao tại thượng kia là tồn tại không thể xâm phạm. Bọn hắn là những kẻ quan sát thiên địa, chấp chưởng sinh tử, lật tay thành mây, trở tay thành mưa, có thể tùy ý khống chế sinh tử của vạn linh nhân gian.
Rất nhiều người đều e ngại Thiên Nhân, cho nên không có ai can đảm khiêu chiến quyền uy của bọn hắn.
Hôm nay Diệp Thu kẹp lấy trường thương của Thiên Nhân không thể nghi ngờ đã phá hủy thần thoại Thiên Nhân vô địch thế gian, phá hủy tín ngưỡng trong lòng mọi người đối với Thiên Nhân cao cao tại thượng.
Diệp Thu đã nói cho Thiên Nhân biết rằng, thứ gọi là Thiên Nhân cũng không phải là không thể chiến thắng.
Đúng vậy, cú kẹp này của Diệp có ý nghĩa vô cùng sâu nặng. Trong lúc vô hình nó đã cổ vũ tinh thần cho rất nhiều sinh linh, chỉ cần bọn họ chịu cố gắng thì cũng có thể chiến Thiên Nhân.
Lúc này, hư ảnh hỗn độn kia tựa hồ cũng cảm nhận được tín ngưỡng về thầm thoại Thiên Nhân vô địch trong lòng những sinh linh hạ giới này đang dần dần sụp đổ. Bọn họ đã không còn kính sợ thứ gọi là thần tiên nhiều trước nữa.
Hư ảnh hỗn độn lập tức toát ra lửa giận ngút trời. Hôm nay nếu hắn không giết Diệp Thu thì sau này nhân gian sẽ triệt để mất đi khống chế, không còn kính trọng thần tiên như hắn nữa.
Trong chốc lát, chỉ thấy hư ảnh hỗn độn một bước từ bên trong thiên môn bước ra, một cỗ Thiên nhân chi uy lập tức bại lộ.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều hô hấp khó khăn, nội tâm vô cùng khẩn trương.
Ai ai cũng đều trông chờ Diệp Thu cũng có thể chiến thắng thần tiên. Nếu như hắn có thể thắng thì tương đương với việc nói cho tất cả mọi người biết rằng, thần tiên cũng không phải là vô địch, bọn họ chỉ cần chịu cố gắng thì cũng có loại cơ hội này.
Tại thời khắc hư ảnh hỗn độn bước ra Thiên môn, một đạo bạch quang chậm rãi rơi xuống, ánh sáng thần thánh toả ra, dần dần lộ ra thân hình.
Đó là một con Tỳ Hưu già nua không gì sánh được, hình thể cực kỳ to lớn, to gấp mấy trăm lần Tỳ Hưu tiểu tử, cao tới vạn trượng.
Nhìn xem con Tỳ Hưu có thân hình to lớn không gì sánh được này, Diệp Thu cũng có cảm giác áp bách, trong lòng thầm mắng: "Bà mẹ nó, tên này ổn thỏa áp chế ta về hình thể a. Hắn to lớn đến mức quá dọa người!"
Nhưng sau khi nghĩ lại, tại thế giới loại hình cự thú thì việc tồn tại dạng hình thể này cũng là chuyện thường có thể lý giải được.
Tỳ Hưu Thiên Nhân vừa xuất hiện, trong chốc lát hào quang của hắn liền biến mất, trên cửu thiên hạ xuống thân hắn một cái lĩnh vực giam cầm.
Khi nhìn thấy cái lĩnh vực giam cầm này, Diệp Thu lập tức vui mừng, lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.
Quả nhiên chỉ cần đi vào phiến thiên địa này, vậy tu vi của hắn liền sẽ bị áp chế xuống Đại Đế cảnh!
Lúc này cảnh giới của Tỳ Hưu Thiên Nhân cùng Diệp Thu không hề sai khác. Điều khác biệt duy nhất nằm ở chỗ nhục thân của Tỳ Hưu Thiên Nhân đã đạt tới Tiên cấp, lực phòng ngự vô cùng kinh khủng.
Nhưng thứ này cũng không có nghĩa, bởi vì Diệp Thu đã có biện pháp thu dọn nó. Cũng nhờ vừa rồi hầu tử đã cho Diệp Thu một bài thi max điểm.