Khi nhìn thấy Tỳ Hưu Thiên Nhân to lớn không gì sánh được hiện thân, bát hoang lập tức rung chuyển, tất cả mọi người đều vô cùng chấn động.
Tại Thiên Vực xa xôi, Liên Phong trông thấy một màn này thì nội tâm liền hoảng hốt.
"Thu, ngươi có nắm chắc không? Có cần ta gọi người không? Liên Phong ân cần hỏi.
Nàng biết rõ Diệp Thu rất hiếu thắng, dù cho đối mặt với đối thủ cường đại hơn mình thì hắn cũng không lùi bước. Cho nên nàng mới phải hỏi ý kiến của Diệp Thu.
Nghe được Liên Phong truyền âm, Diệp Thu liền mỉm cười nói: "Không cần, ngươi nhìn xem vi phu làm thế nào hàng phục hắn đi."
Thông qua mấy lần truyền âm, hắn đã tìm được chính xác vị trí của Liên Phong.
Nghe được câu này, Liên Phong liền mặt đỏ lên, cáu giận nói: "Đến thời điểm này mà ngươi còn cậy mạnh sao? Ngươi đợi ta, ta sẽ đến ngay!"
Mặc dù biết rõ DiệpThu đang đùa giỡn mình, nhưng Liên Phong vẫn cảm thấy trong lòng rất vui vẻ, ngọt ngào.
Nàng thật lòng lo lắng cho an nguy của Diệp Thu, cho nên không kịp chờ đợi muốn tiến đến hỗ trợ hắn.
Tuy nhiên Diệp Thu lại cự tuyệt chuyện này. Chỉ nghe hắn nói: "Không cần! Đối phó với tên này thì một mình ta là đủ rồi."
Nghe được Diệp Thu nói năng bá khí như thế, Liên Phong âm thầm run lên, sau đó lại lần nữa ngồi xuống, không có lựa chọn tiến về Đông Hoang.
Bởi vì nàng biết rõ Diệp Thu chưa từng lừa nàng, và cũng chưa từng nói mạnh miệng. Hắn nói có thể thì khẳng định là có thể.
Trong lòng Liên Phong cũng là mười phần hiếu kì đã lâu như vậy không gặp thì Diệp Thu đến cùng lại cường đại bao nhiêu?
Nghĩ tới đây, Liên Phong lẳng lặng ngồi xuống, tiếp tục nhìn xem Diệp Thu biểu diễn.
Nếu như thật sự đến thời điểm Diệp Thu không địch lại Tỳ Hưu Thiên Nhân, vậy khi đó nàng lại xuất thủ tương trợ cũng không muộn.
"Ừm, được, ta sẽ không nhúng tay vào." Liên Phong cuối cùng trả lời một câu, rồi không tiếp tục quấy rầy Diệp Thu nữa, bởi vì nàng sợ hắn phân tâm mà chiến bại.
Cùng cô vợ nhỏ xì xào bàn tán vài câu về sau, tâm tình Diệp Thu lập tức sảng khoái vô cùng.
Hắn nhìn về phía tên Tỳ Hưu Thiên Nhân to lớn không gì sánh được kia, tay phải nhẹ nhàng chụp một cái, Tru Tiên kiếm thình lình nắm ở trong tay hắn.
Tỳ Hưu Thiên Nhân vừa hiện thân thì Tỳ Hưu tiểu tử lập tức lệ nóng doanh tròng, phảng phất như tìm được chủ nhân, trực tiếp chạy lên triều bái một trận.
"Tử tôn không nên thân bái kiến tiên tổ."
Trông thấy Tỳ Hưu tiểu tử trước mặt vết thương chồng chất, Tỳ Hưu Thiên Nhân sát khí tràn trề, bởi vì mạch của hắn cũng không quá nhiều.
Cũng chính là vì cái nguyên nhân này nên mới dẫn đến Tỳ Hưu nhất tộc của hắn tại thế giới Thượng Thương có địa vị không cao.
Nếu không phải do những người khác e ngại hắn, vậy chỉ sợ Tỳ Hưu nhất tộc đã sớm bị hủy diệt.
Tuy nhiên Tỳ Hưu Thiên Nhân lại có cảm giác tên Tỳ Hưu tiểu tử này có huyết thống không quá tinh thuần.
Tại sao nó giống như sản phẩm tạp giao mà ra nhỉ?
Đến cùng là ai đã sinh ra nó?
"Đứng lên đi." Tỳ Hưu Thiên Nhân có chút ghét bỏ, ngữ khí băng lãnh nói một câu, sau đó dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Diệp Thu.
Vừa rồi, Diệp Thu đã chém giết con cháu của hắn, bây giờ hắn thân là tiên tổ thì nhất định phải đòi lại một câu trả lời hợp lý mới được.
"Hừ, tiểu tử, hôm nay bản tọa sẽ để cho ngươi biết rõ như thế nào là tiên không thể chọc." Sau khi Tỳ Hưu Thiên Nhân hừ lạnh nói ra, trong chốc lát thiên nhân chi uy thình lình nghiền ép xuống, hắn ở trên cao nhìn xuống Diệp Thu bên dưới với ánh mắt xem thường.
Loại áp chế đến từ huyết mạch nhất thời ép cho Diệp Thu không ngóc đầu lên được.
Tại bên trong cỗ áp chế điên cuồng này bỗng nhiên có một cỗ kim sắc phù văn bộc phát ra, trong không gian lập tức phát ra từng trận tiếng long ngâm.
Vừa nghe thấy tiếng long ngâm thì Tỳ Hưu Thiên Nhân liền run lên, lộ ra ánh mắt sợ hãi.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, tựa hồ có tồn tại khủng bố nào đó bên trên cửu thiên đang nhìn hắn chăm chú.
Một cỗ uy áp từ huyết thống vô thượng, là Chí Tôn trong vạn tộc trong nháy mắt đã nghiền ép xuống.
"Cốt Văn Chân Long!" Tỳ Hưu Thiên Nhân lần đầu lộ ra vẻ sợ hãi, hắn hoàn toàn không nghĩ tới tại thể nội của Diệp Thu lại có Cốt Văn Chân Long.
Lúc này Diệp Thu chậm rãi đứng thẳng dậy, trên mặt hắn tràn đầy nụ cười ý vị thâm trường, dần dần làm càn.
Trong lúc ai ai cũng đang sững sờ lúc, chỉ thấy Diệp Thu nhẹ nhàng giơ lên Tru Tiên kiếm, đồng thời phát ra tiếng cười khiếp người.
"Ha ha ha ha. . . Hôm nay ta liền để cho thế nhân biết rõ phàm nhân cũng có thể Tru Tiên." Diễn kịch hồi lâu, Diệp Thu rốt cục ngả bài không diễn nữa, nói.
"Có ý tứ gì?" Khi nghe Diệp Thu đột nhiên cất tiếng cười to, tất cả mọi người lập tức hoảng hốt.
Chẳng lẽ hành động của hắn vừa rồi đều là diễn? Hắn cố ý dụ dỗ Tỳ Hưu Thiên Nhân hạ phàm là để chém giết sao?
Một thời gian sau, tất cả mọi người đều mê man, có chút không rõ ràng tình hình.
Kia thế nhưng là tiên a! Ngươi làm sao có thể chém giết được hắn?