Ánh mắt Diệp Thu loé lên một cái, sắc mặt hắn trong nháy mắt liền biến đổi. Hắn hoàn toàn không nghĩ tới bát hoang hợp nhất về sau vậy mà lại dẫn xuất Đăng Thiên lộ.
Diệp Thu nhìn thoáng qua học trò cưng của mình mà âm thầm suy tư.
Xem ra ta cần phải trợ các nàng một tay!
Hiện tại Diệp Thu đã không cần thông qua khảo nghiệm của Đăng Thiên lộ, vì hắn tự mình có thể thành tiên.
Chỉ là hai vị đồ nhi của Diệp Thu có tư chất thực tế quá kém so với những vị thiên tài chân chính. Cho nên trừ phi các nàng có đại tạo hóa gia thân, nếu không các nàng căn bản không có tư cách thành tiên.
Bây giờ Đăng Thiên lộ đã xuất hiện, không thể nghi ngờ đã ban cho các nàng một cơ hội khó được. Chỉ cần các nàng chịu cố gắng tại bên trong ngàn vạn thiên tài tranh đấu mà giết ra thì liền có cơ hội thành tiên.
Hai mắt Diệp Thu đảo qua bát hoang, trầm mặc không nói.
Thông qua lần mâu thuẫn cùng Huyền Vực này hắn liền có thể nhìn ra những giới vực bên ngoài Đông Hoang có thiên tài Chí Tôn đi đầy đất.
Mà lại từng người đều vô cùng cường đại, các nàng muốn tại bên trong một đám thiên tài Chí Tôn này giết ra ngoài thì khả năng là rất nhỏ.
"Ừm, he he he, xem ra ta lại phải làm thêm giờ rồi."
Sau khi nghiêm túc suy nghĩ, Diệp Thu bỗng nhiên lộ ra nụ cười tà ác, dần dần làm càn.
Nguyên bản hắn rất lười biếng ra tay, nhưng không nghĩ tới bỗng nhiên xuất hiện một cái Đăng Thiên lộ. Đây không phải là nhắc nhở hắn nên sáo lộ một đợt hay sao?
...
"Ha ha ha ha. . . Đăng Thiên lộ vừa ra ai cũng muốn tranh phong a."
"Chư vị, nhóm chúng ta rửa mắt mà đợi đi."
Lúc này tại bên trên hư không, một nam tử trung niên phóng khoáng hô to, hiển nhiên hắn đang hưng phấn không gì sánh được.
Cường giả của các thánh địa, đại tộc còn lại cũng lộ ra nụ cười điên cuồng.
Trận đại chiến này còn chưa bắt đầu mà mùi thuốc súng đã tràn ngập xung quanh.
Diệp Thu có thể cảm giác được phần lớn ánh mắt và lực chú ý đều đặt tại trên thân đám học trò cưng của hắn.
Hiển nhiên vừa rồi Lâm Thanh Trúc thi triển một kiếm kia đã khiến cho đại bộ phận thiên tài Chí Tôn phải chú ý, đem nàng liệt vào danh sách các đối thủ, cho nên bọn hắn khó tránh khỏi lộ ra địch ý với nàng.
Lâm Thanh Trúc cũng có thể cảm giác được loại địch ý này mà trong lòng không khỏi có chút bận tâm, áp lực to lớn.
Bỗng nhiên có một bàn tay lớn ấm áp cầm lấy tay nhỏ của Lâm Thanh Trúc. Nàng ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện đó là sư tôn của mình, nội tâm nàng lập tức ấm áp, lộ ra nụ cười ngọt ngào vui vẻ.
"Sư tôn. . ."
Lâm Thanh Trúc đang muốn nói cái gì thì Diệp Thu giơ tay đánh gãy nàng, nói: "Yên tâm đi, hết thảy đã có vi sư lo liệu."
Sau khi cho Lâm Thanh Trúc một cái ánh mắt an ủi, Diệp Thu liền nghĩ tới còn tiểu hầu tử kia mà nội tâm toát ra một cái ý niệm tà ác.
Có lẽ ta sẽ phải lần nữa đóng vai Bồ Đề tổ sư mới được!
"Chư vị sư huynh tỷ, các ngươi cũng mang đệ tử về đi, trận tranh đấu này đã bắt đầu rồi." Diệp Thu đưa cho bọn người Bổ Thiên giáo một lời cổ vũ, sau đó mang theo hai vị đồ đệ trở về Tử Hà phong.
Bởi vì Đăng Thiên lộ xuất hiện cho nên bầu không khí tại Đại Hoang đã trở nên khẩn trương lên.
Tất cả các đại thánh địa đều bắt đầu minh tranh ám đấu, riêng phần mình phát lực, làm cho Đại Hoang cuồn cuộn sóng ngầm.
Nguyên bản có thánh địa rất hẹp hòi thì lúc này vì có thể nuôi dưỡng được một vị thiên tài Chí Tôn chân chính, vậy mà tài nguyên áp đáy hòm cũng đều móc ra.
Bọn hắn chuẩn bị liều một phen, nếu như thắng thì cả giáo liền hưng khởi, còn nếu như thua thì. . . Làm lại từ đầu.
Mạnh Thiên Chính có thể cảm giác được ý đồ này của các thánh địa còn lại. Ông ta hơi do dự một chút rồi nhếch miệng cười một tiếng.
Mạnh Thiên Chính đột nhiên nhớ tới một tháng trước Bổ Thiên giáo mới vừa thu nhận một nhóm đệ tử có tiềm lực không tệ, từng người đều là long phượng trong loài người, trời sinh thánh thể càng là không phải số ít.
Bà mẹ nó, nếu như ta không bồi dưỡng bọn hắn thật tốt rồi đưa toàn bộ lên Đăng Thiên lộ để trang bức, vậy chẳng phải là rất có lỗi với chính mình hay sao?
"A hi hi. . . Ta ngã bài a!"
Đăng Thiên lộ vừa xuất hiện, trong nháy mắt bát hoang đã biến thành một mảnh cuồn cuộn sóng ngầm, tất cả thánh địa đều bắt đầu riêng phần mình phát lực. Một chút trời sinh Chí Tôn chưa hề thò đầu ra cũng dần dần xông ra. Đại thời đại ở Đại Hoang đã triển khai một trận tranh đấu im ắng.
Lúc này, hắc ám quỷ dị phía xa xa vẫn còn đang bí mật chuẩn bị kế hoạch cho một trận xâm lược.
Ba tên cự đầu quỷ dị chạy thoát dưới tay Diệp Thu trước đây đã bí mật tụ tập tại bên trong một chỗ cấm khu để thương lượng chuyện gì đó.
"Thật là vãi đạn. Tên Diệp Thu này có thực lực đột phá quá nhanh. Nếu cứ tiếp như thế thì nhóm chúng ta lại muốn giết trở về là chuyện gần như không có khả năng a." Triều Lạc vương may mắn trốn thoát một kiếp, biểu lộ phẫn nộ nói ra.
Hai Vương còn lại đều hai mặt nhìn nhau, không biết nên nói cái gì cho phải.