Trầm tư hồi lâu, Triều Lạc bỗng nhiên nói ra:
"Hiện nay ngoài Đông Hoang ra các giới vực còn lại cũng có đại năng tọa trấn, chúng ta muốn phát động họa loạn đúng là không dễ. Nếu như dựa theo tình thế này thì chúng ta nên làm thế nào cho phải?"
"Bây giờ bát hoang hợp nhất, Vạn tộc lại lần nữa hội tụ vào một chỗ, Đăng Thiên lộ lại tái hiện nhân gian. Các ngươi nói xem nếu như chúng ta bốc lên mâu thuẫn giữa Vạn tộc, thôi động một trận Vạn Tộc Chi Kiếp thì sẽ là một cái tràng cảnh như thế nào?"
Lời này vừa nói ra, hai vương kia lập tức ngây ngẩn cả người, mặt mũi tràn đầy vẻ không dám tin mà nhìn xem Triều Lạc.
Không nghĩ tới tên này vậy mà hiểm ác như vậy, ngay cả dạng ám chiêu này cũng đều có thể nghĩ ra được!
Nếu như thật sự có thể đẩy cho Vạn tộc đại chiến, vậy bọn hắn hoàn toàn không cần xuất thủ mà liền có thể làm ngư ông đắc lợi.
"Được đó." Hai vương lúc này biểu thị đồng ý, chỉ là làm như thế nào để thôi động Vạn tộc đại chiến lại là một cái vấn đề đáng giá suy nghĩ sâu xa.
Lúc này ở bên trong Tử Hà phong, Diệp Thu cũng không biết rõ tại nơi cấm khu hoang tàn vắng vẻ đám cự đầu quỷ dị đang bày ra một cái âm mưu động trời.
Hắn yên lặng đứng tại bên trong vườn hoa, sương mù tràn ngập, ánh mắt hắn khóa chặt vào một gốc Bàn Đào Thụ mà âm thầm suy tư.
"Bàn đào thụ có chu kỳ sinh trưởng lấy nhân gian làm giới hạn, không mượn ngoại lực thì cần ba ngàn năm để nở hoa rồi ba ngàn năm để kết quả. Nếu như chờ đến lúc nó nở hoa kết trái thì chỉ sợ ta đã sớm trở thành xương khô trong mộ rồi."
Nói đến đây, Diệp Thu trầm mặc một cái, lắc đầu nói tiếp: "Không được, ta muốn phá Thiên Nhân cảnh thì nhất định phải mượn nhờ bàn đào thụ hiệp trợ mới được. Xem ra ta cần phải nghĩ biện pháp dùng vô thượng bảo dược để thúc đẩy nó sinh trưởng mới được."
Thế nhưng sau khi suy nghĩ một hồi, hiện tại trong tay Diệp Thu đã không còn bao nhiêu bảo dược trân quý. Mà bảo dược bình thường thì lại không có hiệu quả gì, liền xem như mua sắm bảo dược trở về sáo lộ một đợt trả về thì phẩm chất cũng cao không đến đâu.
"Sư tôn. . ." Diệp Thu đang suy nghĩ làm thế nào tìm ra phân bón thúc đẩy sinh trưởng cho Bàn Đào Thụ thì Lâm Thanh Trúc cùng Triệu Uyển Nhi đã nhu thuận đi tới, yên lặng đứng tại sau lưng hắn.
Diệp Thu nghe tiếng nhìn lại, trải qua một buổi tối nghỉ ngơi trạng thái của các nàng đã cực kì tốt.
Diệp Thu hài lòng gật đầu, nói: "Ừm, chuyện ngày hôm qua chắc hẳn trong lòng các ngươi đều nắm chắc rồi nhỉ?"
Lâm Thanh Trúc cùng Triệu Uyển Nhi ngẩn người, rất nhanh liền minh bạch ý tứ trong lời nói của sư tôn, đơn giản chính là về cái Đăng Thiên lộ kia mà thôi.
Sư tôn muốn cho các nàng xông vào Đăng Thiên lộ một lần sao?
Lâm Thanh Trúc thì còn tốt, vì kiếm pháp của nàng đã đạt được Diệp Thu chân truyền, thực lực tại cùng thế hệ cũng coi như là người nổi bật.
Nhưng Lâm Thanh Trúc tạm thời còn không có giao thủ qua cùng với những thiên tài Chí Tôn của các giới khác vực, ho nên nàng cũng không biết rõ bọn hắn đến cùng có nội tình gì.
Trước đó Tỳ Hưu tiểu tử chỉ là một tên tiểu Boss mà thôi, cao thủ chân chính vẫn còn ẩn núp ở đằng sau.
Nhìn xem các nàng biểu lộ đờ đẫn, Diệp Thu đi đến phía trước Bàn Đào Thụ bẻ một nhánh cây, nói:
"Đăng Thiên Lộ nơi đây là cơ hội duy nhất để các ngươi có thể thành tiên. Các ngươi đi theo vi sư cũng đã lâu hẳn là cũng rõ ràng tu tiên chi lộ kiếp nạn trùng trùng, muốn thành tựu vô thượng Tiên Đạo thì nhất định phải có một trái tim thẳng tiến không lùi quyết."
"Sống trăm năm nhân gian có thể thấy được Xuân Hạ Thu Đông, sống ngàn năm nhân gian có thể thấy được vương triều thay đổi. Tại phía dưới dòng sông lịch sử không biết đã đào thải qua bao nhiêu người."
"Vi sư không hi vọng các ngươi sẽ ở bên trong trận tranh đấu này bị đào thải. Ta hi vọng có thể tại thượng giới nhìn thấy thân ảnh của các ngươi."
Lời này vừa nói ra, Lâm Thanh Trúc cùng Triệu Uyển Nhi lập tức run lên, cảm động không gì sánh được.
Kỳ thật từ rất sớm trước đó các nàng đã có loại cảm giác này. Các nàng cảm thấy mình cách bóng lưng sư tôn đã càng ngày càng xa.
Bởi vì vị sư tôn luôn một mực bảo hộ các nàng cuối cùng sẽ có một ngày rời xa các nàng. Chỉ là các nàng không biết rõ một ngày này bao giờ sẽ đến.
Bây giờ nghe Diệp Thu nói vậy thì nội tâm các nàng khó chịu không gì sánh được.
Thế nhưng khi kiến thức càng rộng thì các nàng cũng minh bạch một chuyện. Đó là muốn thành tiên mà lấy tư chất của các nàng thì căn bản là không có khả năng.
Kết quả sau cùng của các nàng có thể sẽ là cô độc canh giữ Tử Hà phong, trông coi bài vị của tiên tổ và yên lặng già đi rồi chết.