Nhìn xem các nàng khóc lóc thảm thiết, Diệp Thu âm thầm vui mừng. Nhìn thấy bầu không khí đã đến lúc nên hắn cũng không còn giấu dốt nữa.
"Thanh Trúc, Uyển Nhi, từ khi các ngươi nhập môn vi sư liền có kỳ vọng rất cao đối với các ngươi, ta không hi vọng đồ nhi của ta sẽ bị thời đại này đào thải."
"Thời gian của vi sư đã không còn nhiều lắm, tại trước khi ta rời đi ta hi vọng các ngươi có thể chân chính trưởng thành, có thể một mình gánh vác một phương."
"Các ngươi có lòng tin không?"
Lời này vừa nói ra, Lâm Thanh Trúc lập tức run lên, nội tâm nàng bỗng nhiên sinh ra một cỗ tín niệm kiên định. Nàng khẽ cắn môi, nói: "Sư tôn, Thanh Trúc có lòng tin."
Lâm Thanh Trúc vô cùng rõ ràng sư tôn đối với nàng có kỳ vọng cao cỡ nào, cho nên dù có đánh bạc tính mệnh thì nàng cũng không thể để cho sư tôn thất vọng.
Lâm Thanh Trúc không giỏi ngôn từ, đại đa số lời nói trong lòng nàng đều biểu đạt bằng cảm xúc.
Nhìn xem Lâm Thanh Trúc kiên định như vậy, Diệp Thu vô cùng vui mừng.
Rất tốt, xem ra chiêu này đã có tác dụng!
Triệu Uyển Nhi gặp sư tỷ của mình biểu thị như thế thì cũng kiên định nói ra: "Sư tôn, Uyển Nhi sẽ cố gắng."
Nghe các nàng biểu lộ xong cảm xúc, Diệp Thu vui vẻ cười nói: "Đăng Thiên Lộ đã mở, một trận đại tranh đấu sắp triển khai, các ngươi tư chất có hạn, có thể đến tu vi bây giờ cũng đã rất miễn cưỡng. Cùng những vị thiên tài chân chính so ra thì quả thật các ngươi có chút hữu tâm vô lực."
Nghe hắn nói đến nơi đây, hai nàng cũng là mười phần thất lạc. Các nàng làm sao không minh bạch đạo lý này, thế nhưng các nàng lại có thể làm sao bây giờ.
Các nàng trời sinh tư chất chính là như thế, chỉ đổ thừa các nàng không có một cái huyết mạch truyền thừa thật tốt, chỉ có xuất thân bình thường.
Sư tôn đã làm đủ nhiều, nếu như hắn không tận tâm chỉ dạy thì các nàng muốn đạt tới cảnh giới này cũng không có tư cách.
Lúc hai nàng đang thất lạc thì Diệp Thu bỗng nhiên lại nói: "Tuy nhiên nếu các ngươi muốn tại bên trong trận tranh đấu này giết ra thì cũng không phải là không có khả năng."
Nghe Diệp Thu nói như vậy hai nàng lập tức giật nảy mình.
Sư tôn có ý tứ gì?
Nhìn xem Diệp Thu nở nụ cười nhàn nhạt, hai nàng cũng ngây ngẩn cả người.
Chỉ nghe hắn tiếp tục nói ra: "Hôm nay vi sư sẽ truyền cho các ngươi mười vạn năm công lực, nhằm giúp đỡ các ngươi đột phá Giáo Chủ cảnh."
"Cái gì?!!"
"Mười vạn năm công lực!"
Nghe vậy hai nàng trong nháy mắt liền chấn kinh, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
"Sư tôn, đệ tử không có nghe lầm chứ? Ngài muốn truyền cho chúng đệ tử mười vạn năm công lực thật sao?" Triệu Uyển Nhi trực tiếp mê man, vì nàng từ khi nhập môn đến nay chưa từng thể nghiệm qua cảm giác được truyền công.
Trước đó Triệu Uyển Nhi đã từng nghe sư tỷ nói rằng sư tôn truyền công rất dễ chịu, nàng không cần tu luyện mà tu vi cứ từ từ tăng lên.
Trong lòng Triệu Uyển Nhi hâm mộ chuyện này từ rất lâu, thế nhưng sư tôn luôn một mực không có truyền công cho nàng.
Nhưng bây giờ Triệu Uyển Nhi không nghĩ tới Diệp Thu mới mở miệng liền muốn truyền cho nàng mười vạn năm công lực, đây cũng không phải là số lượng nhỏ a.
Lâm Thanh Trúc càng là nội tâm giật mình, lần trước Diệp Thu truyền cho nàng ngàn năm công lực thì cũng đã hù doạ nàng. Bây giờ hắn vậy mà nói muốn truyền cho các nàng mười vạn năm công lực.
Hai nàng cộng lại chính là hai mươi vạn năm công lực a!
Sau một hồi khiếp sợ, Lâm Thanh Trúc vội vàng nói: "Không được đâu sư tôn. Ngài đã làm rất nhiều chuyện cho chúng đệ tử rồi, chúng đệ tử đều ghi khắc trong lòng. Ngài không thể vì hai chúng ta mà hao phí tu vi, nếu ngài bị hư căn cơ thì Thanh Trúc đời này đều khó mà tha thứ cho mình."
Không hổ là áo bông nhỏ của ta, đối mặt với mười vạn năm công lực mà nàng cũng không hề bị lay động, ngược lại còn vô cùng quan tâm cho sư tôn.
Diệp Thu chỗ nào biết rõ hắn chính là toàn bộ thế giới của Lâm Thanh Trúc, vậy nàng làm sao có thể chỉ vì việc tu hành của nàng mà đi tổn hại căn cơ của hắn được.
Mười vạn năm công lực cũng không phải là số lượng nhỏ, nhưng Lâm Thanh Trúc lại tình nguyện tự mình vất vả một chút mà chậm rãi tu luyện.
Lâm Thanh Trúc tin tưởng sẽ có một ngày nàng có thể đạt tới cảnh giới kia, chứ nàng không muốn lại để cho sư tôn hao tổn tu vi vì nàng.
Triệu Uyển Nhi cũng là mười phần cảm động, nhưng khi nghe sư tỷ nói rằng truyền công sẽ nguy hiểm như thế thì nàng lập tức bỏ đi ý nghĩ này mà nói ra: "Sư tôn, sư tỷ nói rất đúng, ngài đối với chúng đệ tử đã rất tốt rồi, Uyển Nhi sao dám đòi hỏi. Mười vạn năm công lực này ngài không nên truyền cho chúng đệ tử."