Lâm Thanh Trúc thật sự rất mừng rỡ, nàng vốn cho rằng nàng phải hao phí rất nhiều thời gian mới luyện hóa xong cỗ lực lượng này.
Nhưng Lâm Thanh Trúc không nghĩ tới cỗ lực lượng này vậy mà tinh thuần như thế, mà lại độ phù hợp còn mạnh phi thường.
Tại phía dưới Nguyên Thủy Chân Giải diễn hóa, Lâm Thanh Trúc căn bản không cần phí sức mà liền có thể hoàn toàn hấp thu.
Khả năng là chuyện này có quan hệ cùng với hiệu quả của Hỗn Độn Thanh Liên.
Diệp Thu gật đầu, nói:
"Ừm, vậy là tốt rồi. Vi sư truyền thụ cho các ngươi Nguyên Thủy Chân Giải với hi vọng các ngươi có thể tham ngộ, thật tốt. Thứ này đối với tương lai các ngươi có thể thành tiên hay không có trợ giúp rất lớn."
"Thế gian chi pháp cũng chia ra đủ loại khác biệt. Các ngươi có tâm pháp như thế này nơi tay thì các ngươi đã dẫn trước những vị được gọi là thiên chi kiêu tử kia rồi."
"Vâng, sư tôn cứ yên tâm, Thanh Trúc nhất định sẽ tham ngộ tâm pháp này thật tốt." Đối với lời dặn dò của Diệp Thu, Lâm Thanh Trúc từ trước đến nay đều rất tuân theo.
Rất nhanh sau đó, Triệu Uyển Nhi cũng trằn trọc tỉnh lại, Diệp Thu nhìn thoáng qua tình huống của nàng thì lại hài lòng gật đầu.
Tu vi của Triệu Uyển Nhi dừng lại tại Giáo chủ cảnh sơ kỳ, mặc dù nàng còn không cách nào đạt tới hậu kỳ, nhưng loại tiến bộ này đã rất không tệ.
Bây giờ Triệu Uyển Nhi cũng có thể đưa thân vào hàng ngũ thiên kiêu, cùng những vị được gọi là trời sinh Chí Tôn đặt song song mà đi.
Trước kia người mà Diệp Thu lo lắng nhất chính là nàng, vì hắn luôn cảm giác mình quá mức yêu chiều đại đồ đệ và tiểu đồ đệ, ngược lại không để ý đến nhị đồ đệ.
Trong lòng Diệp Thu luôn có nỗi băn khoăn này, bây giờ xem như hắn đã bồi thường cho nàng, đây cũng coi là một sự an ủi đi.
Cũng còn tốt là vị nhị đồ đệ này có thiên tính lạc quan, trong lòng không có ý nghĩ cực đoan, tính cách ôn nhu, cũng không có oán hận gì Diệp Thu.
"Đa tạ sư tôn đã truyền công." Sau khi tỉnh dậy, Triệu Uyển Nhi ôn nhu cười một tiếng, chậm rãi đứng dậy, vui vẻ nói.
Cử chỉ của Triệu Uyển Nhi từ trước đến nay luôn rất ưu nhã, không giống như tiểu Linh Lung vui vẻ thì cười, thương tâm thì khóc, tức giận thì đại khai sát giới.
Triệu Uyển Nhi cũng không giống như Lâm Thanh Trúc khi đối mặt với sư tôn thì luôn biểu hiện rất dịu dàng ngoan ngoãn, còn khi đối mặt với những người khác thì lại lạnh băng băng.
Triệu Uyển Nhi vô luận đối với người nào cũng đều là dạng này, có thể là do nàng đã nhiều năm học lễ nghi của hoàng thất, cho nên không làm khác được.
Ba vị đồ đệ này tuy có tính tình khác nhau, nhưng các nàng cũng có một điểm giống nhau đó là vô cùng ỷ lại đối sư tôn. Chỉ một điểm này là Diệp Thu đã rất thỏa mãn rồi.
"Nếu không phải sư tôn hôm nay truyền công, vậy Uyển Nhi còn không biết rõ mình cần phải tu luyện bao nhiêu năm thì mới đạt tới Giáo chủ cảnh."
"Sư tôn đối Uyển Nhi tốt như vậy, Uyển Nhi thật không biết mình nên làm thế nào để báo đáp đại ân đại đức của sư tôn?"
Triệu Uyển Nhi hiếm thấy hoạt bát cười một tiếng, trêu chọc nói.
Diệp Thu nghe vậy liền vui lên, gõ vào đầu nhỏ của nàng, cười nói:
"Ha ha ha, nha đầu ngốc này, ngươi nói cái gì đấy? Các ngươi đã bái ta làm thầy, vật ta làm sao có thể có chỗ tàng tư đối với các ngươi. Chuyện này là chuyện mà vi sư phải làm."
"Vi sư không cầu gì nhiều, ta chỉ hi vọng các ngươi mỗi ngày đều có thể thật vui vẻ là ta đã hài lòng rồi."
Hai nàng nghe vậy thì nội tâm xúc động rất sâu, các nàng làm sao không minh bạch sư tôn làm tất cả cũng chỉ vì các nàng mà thôi. Chỉ là các nàng không biết rõ mình nên làm thế nào để báo đáp sư tôn.
Sau khi suy nghĩ một lát, Lâm Thanh Trúc giật giật góc áo của Diệp Thu, cười ngọt ngào nói: "Sư tôn, Thanh Trúc làm đồ ăn ngon cho ngài có được không?"
"Ừm, vậy cũng được."
Đạt được Diệp Thu cho phép, Lâm Thanh Trúc lập tức cười vui vẻ một tiếng.
"Vâng, vậy đệ tử sẽ lập tức đi làm cho sư tôn một bàn ăn ngon."
Lâm Thanh Trúc vui vẻ hướng về phía phòng bếp chạy đi.
Cái phòng bếp kia cũng đã hoang phế rất lâu. Từ khi tiểu Linh Lung đột phá Vô Cự cảnh thì nó rốt cuộc không còn được sử dụng.
Ngày trước cũng chỉ có tiểu Linh Lung thèm ăn thì Lâm Thanh Trúc mới làm cho nàng một chút đồ ăn ngon. Nhưng bây giờ nàng đã ngủ say, Tử Hà phong dần dần vắng lạnh lẽo xuống, không còn nhìn thấy thân ảnh ăn quà vặt kia nữa.
"Sư tỷ chờ ta, ta cũng đi." Gặp Lâm Thanh Trúc chạy đi, Triệu Uyển Nhi cũng đi theo.
Xem các nàng vui vẻ rời đi, Diệp Thu cũng là cười một tiếng. Hắn vẫn đứng tại nguyên chỗ, sờ lên cái cằm, âm thầm trầm tư một chút.