Vù!!!
Bên tai Diệp Thu có một trận gió thổi qua, hắn quay đầu nhìn lại và thấy từ ngoài núi có một người cực tốc lao vùn vụt tới Tử Hà phong.
Người tới không phải ai khác mà chính là Liễu Thanh Phong.
"Sư thúc, buổi sáng tốt lành." Liễu Thanh Phong mới vừa đến gặp Diệp Thu một mình tản bộ trong hoa viên thì liền chào hỏi.
Nhìn hắn mang dáng vẻ xuân phong đắc ý, Diệp Thu cũng là sửng sốt một cái, lập tức hỏi: "Thanh Phong, ngươi vô sự không lên Tam Bảo điện mà hôm nay lại tới đây có chuyện gì thế?"
Gặp Diệp Thu trực tiếp hỏi, Liễu Thanh Phong lúng túng sờ lên cái mũi. Hắn vốn đang thừa nước đục thả câu nhưng xem sư thúc giống như liếc mắt một cái liền thấy ngay tâm tư của mình, nên hắn cũng không tiếp tục giấu diếm: "Sư thúc, người của Thiên Vực đến, chưởng giáo sư tôn cho mời Lâm sư muội tiến đến Ngọc Thanh điện nghị sự."
Nghe Liễu Thanh Phong nói rõ ý đồ đến đây, Diệp Thu lập tức minh bạch.
Bây giờ Lâm Thanh Trúc đã là thủ tọa của Tử Hà phong, cho nên thất mạch hội nghị đều sẽ mời nàng trình diện.
Xem ra hẳn là có quan hệ cùng với trưởng lão của Bổ Thiên giáo tại Thiên Vực lúc trước. Mạnh Thiên Chính muốn mời thủ tọa các mạch đi qua thương thảo sự tình hai giáo.
Quả nhiên Liễu Thanh Phong tiếp tục giải thích nói:
"Sáng sớm hôm nay Bổ Thiên giáo tại Thiên Vực đưa tới một vị trưởng lão lên núi bái phỏng, cùng chưởng giáo sư tôn trò chuyện rất vui vẻ."
"Sư điệt nghe chưởng giáo sư tôn nói rằng hai giáo có xuất thân đồng nguyên, cho nên cần giúp đỡ lẫn nhau. Vì xúc tiến tình hữu nghị giữa hai giáo mà chúng ta sẽ chuẩn bị cử hành một trận đại hội luận đạo để giao lưu."
"Đại hội luận đạo à?" Nghe vậy Diệp Thu lập tức sững sờ, rất nhanh khóe miệng hắn có chút giương lên, lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.
Vừa nghe đến sẽ có đại hội luận đạo, Diệp Thu liền biết rõ lại đến lúc hắn trang bức rồi.
Nói là đại hội luận đạo, luận bàn võ học, giao lưu tâm đắc, nhưng trên thực tế chính là giữa hai giáo đang làm một cuộc dò xét thực lực đơn giản để nhìn xem nội tình của đối phương như thế nào mà thôi.
Hai giáo đã phân ra nhiều năm cho nên đã không còn tồn tại tình cảm gì, nếu như thật sự muốn sát nhập thì đó cũng là bên mạnh nắm giữ chủ quyền.
Diệp Thu gật đầu, như có điều suy nghĩ, nói: "Ừm, ta biết rồi, ngươi đi về trước đi, sau đó ta liền bảo Thanh Trúc đi qua."
Liễu Thanh Phong do dự một chút vì trưởng lão của Thiên Vực còn đang chờ, vốn định trực tiếp gọi Lâm Thanh Trúc cùng hắn đi chung trở về.
Nhưng khi nhìn thấy Diệp Thu giống như không quá vui lòng thì hắn cũng không dám nói cái gì mà hậm hực rụt cổ nói: "Vậy Thanh Phong cáo từ trước."
Liễu Thanh Phong nói xong liền lúng túng quay người rời đi.
Được rồi, dù sao cũng chỉ là một cái hội nghị đơn giản, Tử Hà phong có tới hay không cũng không sao. Dù sao hắn sẽ không dám nói gì vì Diệp Thu làm cái gì cũng đều là đúng.
"Sư tôn, ai vừa mới tới vậy?" Nghe phía bên ngoài có động tĩnh, Lâm Thanh Trúc đi tới hỏi.
Diệp Thu nhìn nàng một cái, nói: "Không có gì, là Đại sư huynh của các ngươi, hắn đến thông tri cho ngươi đi tới Ngọc Thanh điện họp."
"A. . ." Nghe xong muốn đi Ngọc Thanh điện họp, Lâm Thanh Trúc vội vàng đem tạp dề trên người cởi ra, vội vàng sửa sang lại trang dung một cái để chuẩn bị tiến đến.
Nhìn nàng vội vàng xao động như thế, Diệp Thu không nhịn được mà cười nói: "Xem ngươi gấp chưa kìa. Ngươi đều đã là một mạch chi chủ mà còn nôn nôn nóng nóng như thế sao?"
Lâm Thanh Trúc nghe vậy thì lập tức đỏ mặt, có chút ngượng ngùng.
Nhưng bị Diệp Thu nhắc nhở như vậy giúp nàng ổn định lại tinh thần, khôi phục vẽ lạnh lùng ngày xưa, không ham danh lợi.
Lâm Thanh Trúc cghiêm túc suy tư một cái rồi nói: "Sư tôn, vậy đệ tử hiện tại có cần đi qua không?"
Tuy rằng nàng đã là một mạch chi chủ, nhưng trong nội tâm của nàng luôn luôn nghĩ phải hỏi thăm ý kiến của sư tôn trước.
Dù sao nàng năm nay mới chỉ mười tám, mười chín tuổi; có rất nhiều chuyện cũng còn phải chậm rãi học tập.
Diệp Thu buồn cười nhéo nhéo cái mũi của nàng, nói: "Đi thôi đi thôi, chuyện nấu cơm trở lại rồi hẵng nói, không cần nóng vội."
Vừa vặn Diệp Thu cũng chuẩn bị đến hậu sơn để nhìn xem tiểu Linh Lung một chút, chờ nàng trở lại Diệp Thu sẽ chuẩn bị một đợt dỗ em bé.
"Tốt, vậy đệ tử đi đây." Lâm Thanh Trúc đáp ứng.
Nhìn xem bóng lưng của nàng đi xa, Diệp Thu mỉm cười nhìn lại thì phát hiện Triệu Uyển Nhi đang dựa vào bên cạnh cửa sổ, nhô ra cái đầu nhỏ nhìn xem sư tỷ rời đi.
Dung nhan tuyệt mỹ của nàng tại phía dưới hoa đào làm nổi bật lên tư sắc khuynh thành rung động lòng người, tựa như một bức họa mỹ lệ.
Khoảnh khắc tươi đẹp này để cho Diệp Thu rất hài lòng, nhưng hắn cũng không biết rõ nó còn có thể duy trì được bao lâu.