Lúc này vị nữ tử áo bào đỏ cử chỉ đoan trang đi tới, đưa mắt nhìn hai người Liễu Thanh Phong và Thiên Dật đạo nhân.
"Hai vị, sư tôn có lời mời." Triệu Uyển Nhi mười phần lễ phép làm một cái động tác mời vào, rồi tránh ra một con đường cho bọn hắn đi vào.
Nghe đến đó Thiên Dật đạo nhân liền biết rõ một kiếp này hắn hôm nay tránh không khỏi, chỉ có thể kiên trì đi theo Liễu Thanh Phong một đường tiến vào Càn Thanh trong điện.
Vừa tiến vào đại điện bọn hắn liền trông thấy phía trên cao vị thình lình ngồi ngay thẳng một vị nam tử khí độ bất phàm, bạch y tung bay.
Nam tử này mày kiếm mắt sáng, trong mắt lộ ra ý vị thâm thúy, phảng phất như có thể liếc một cái liền xem thấu tâm tư của người ta, để cho người ta có một loại cảm giác trong mắt hắn không có bất luận cái bí mật gì.
Một cỗ áp lực vô hình bỗng nhiên đè xuống trên thân Thiên Dật đạo nhân, hô hấp của hắn cũng bắt đầu trở nên khó khăn.
"Vị kia. . . Chính là Đông Hoang Đại Đế trong truyền thuyết sao?" Thiên Dật đạo nhân kinh ngạc, không nghĩ đến vị Diệp Thiên Đế này vậy mà trẻ tuổi như thế, so với vị Đại Đế tại Thiên Vực của hắn không phân trên dưới.
Đáng sợ nhất là một thân tu vi của nam tử này hoàn toàn là dựa vào tự mình tu luyện ra, không mượn bất luận cái chính quả gì. Hắn một đường sát phạt Chứng Đạo mới đi tới một bước hôm nay.
Phải biết Chứng Đạo thành Đại Đế cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Nếu không kế thừa chính quả thì cần trải qua đủ loại trắc trở, thiên đạo khảo nghiệm thì mới có thể Chứng Đạo thành công.
Vị kia có thể Chứng Đạo thành công liền đủ để chứng minh phong thái của hắn nghiền ép tất cả mọi người cùng thời đại.
Nhìn xem Diệp Thu phía trên cao vị nhắm mắt dưỡng thần mà Thiên Dật đạo nhân vội vàng đi đến phía dưới cung kính hành lễ.
"Bổ Thiên giáo tại Thiên Vực, Thiên Dật đạo nhân bái kiến Đại Đế."
Vừa nghe một tiếng bái kiến này Diệp Thu chậm rãi mở hai mắt ra, mặt không biểu lộ để cho người ta một loại cảm giác không giận tự uy.
Lúc này Thiên Dật đạo nhân đột nhiên cảm thấy áp lực tăng gấp bội, sợ hãi không dám ngẩng đầu.
"Ừm. . ." Không khí tại hiện trường an tĩnh hồi lâu, phía trên cao vị rốt cục truyền xuống một âm thanh.
Sau đó liền nghe Diệp Thu chậm rãi nói ra: "Bổ Thiên giáo tại Thiên Vực sao? Ngươi là truyền nhân của sơn mạch nào?"
Nghe nói như thế, Thiên Dật đạo nhân trong lòng khẩn trương, nói: "Hồi bẩm Đại Đế, tiểu đạo chính là truyền nhân của Tử Hà nhất mạch."
Nghe thấy lời này Diệp Thu lập tức hai mắt tỏa sáng.
Có ý tứ! Người này lại là truyền nhân của Tử Hà nhất mạch!
Thiên Dật đạo nhân vừa nói ra lời này thì ngay cả Liễu Thanh Phong cũng lộ ra ánh mắt kinh ngạc.
"Tử Hà nhất mạch sao? Xem ra có trò hay để xem rồi." Khóe miệng Liễu Thanh Phong có chút giương lên, lộ ra nụ cười xấu bụng.
Hắn cố ý mang Thiên Dật đạo nhân đến Tử Hà phong là bởi vì trong toàn bộ Bổ Thiên giáo, nơi duy nhất có thể để cho hắn ta thu hồi lòng kiêu ngạo cũng chỉ có Tử Hà phong mà thôi.
Đừng nhìn Liễu Thanh Phong bình thường nho nhã, tính cách dáng vẻ ôn hòa, nhưng trên thực tế sự xấu bụng của hắn tuyệt đối không yếu. Có thể là do hắn đã bị thụ Diệp Thu ảnh hưởng.
Nghe xong đối phương là Tử Hà nhất mạch, Diệp Thu lập tức hứng thú, chậm rãi từ trên chỗ ngồi đứng lên.
"Tử Hà nhất mạch! Tốt lắm!"
Diệp Thu tán thưởng một tiếng, sau đó trong chớp mắt liền đi đến trước mặt Thiên Dật đạo nhân.
Tại lúc Thiên Dật đạo nhân hoàn toàn chưa kịp phản ứng thì Diệp Thu đã một tay ấn xuống bờ vai của hắn ta, một cỗ lực lượng kinh khủng trực tiếp đánh vào trong cơ thể hắn ta.
"A. . ."
Trong khoảnh khắc, Thiên Dật đạo nhân sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, dưới sự đè ép của Đại Đế chi lực hắn căn bản không cách nào giãy dụa, chỉ có thể mặc cho lực lượng của Diệp Thu ở trong cơ thể hắn đi một vòng rồi mới chậm rãi rút lui ra ngoài.
Sa khi buông ra Thiên Dật đạo nhân, Diệp Thu mỉm cười, nói: "Minh bạch! Khó trách năm đó sư tôn của ta lại nói với ta Tử Hà Bảo Điển còn có thiếu thốn. Thì ra một bộ phận không trọn vẹn kia nằm ở chỗ các ngươi."
Vừa rồi Diệp Thu chỉ là thăm dò một cái thì liền phát hiện chỗ thiếu hụt của Tử Hà Bảo Điển mà Thiên Dật đạo nhân tu hành, và nó cũng đúng lúc là một bộ phận trong tay Diệp Thu.
Năm đó hai giáo phân ra cũng là bất đắc dĩ, đại thế bức bách. Trong lúc vội vàng phân ra mà để bảo đảm truyền thừa có thể truyền lại thì cũng không kịp một lần nữa sao chép, cho nên đã trực tiếp áp dụng phương pháp đơn giản thô bạo nhất là một phân thành hai, mỗi bên lấy đi một phần. Đến tận đây truyền thừa thiếu thốn đã nhiều năm mà cũng không được bù đắp.
Liên quan tới chuyện năm đó có rất nhiều điểm đáng ngờ, cũng tồn tại rất nhiều vấn đề mâu thuẫn.
Nhưng sự tình phát sinh năm đó đã quá xa xưa, cho nên bây giờ cũng là không cách nào khảo chứng.