Sau khi bình tĩnh lại, Diệp Thu bắt đầu nghiên cứu ảo diệu của Tiên Ma Lục. Hắn chỉ là vội vàng nhìn thoáng qua mà lập tức hù dọa cho nội tâm gợn sóng vạn trượng.
"Tía má ơi, kiếm lợi lớn, ta kiếm lợi lớn rồi."
"Lần này ta thật sự sướng ngất ngây a."
Tiên Ma Lục chính là Luyện Thể thuật mạnh nhất từ xưa đến nay, tu luyện nó tới cảnh giới tối cao có thể đạt tới trình độ thân thể bất tử bất diệt.
Nếu phối hợp Tiên Ma Lục với Vạn Cổ Trường Thanh Lục có thể trường sinh bất lão thì sẽ ổn thỏa là một cái bug, Thiên đạo cũng xóa bỏ không được Diệp Thu.
Sau hai lần sửa chữa phục hồi công pháp, Diệp Thu trực tiếp từ xe đạp biến thành motorcycle, trong nháy mắt liền giàu nứt vách.
Có hai bộ tiên pháp này thực lực của hắ nhất định sẽ đại tăng, đừng nói vô địch nhân gian, coi như phi thăng lên Thượng giới thì Diệp Thu vẫn như cũ vô địch. Có thể khẳng định một câu bảo thủ một chút, chí ít hắn cùng giới vô địch.
Lần này cũng đã giải quyết vấn đề khó khăn lớn nhất của Diệp Thu hiện tại, đã giảm bớt đi rất nhiều phân đoạn cho hắn càng thêm dễ dàng phá cảnh hơn rất nhiều.
Đợi đến khi thần công đại thành, Diệp Thu liền có thể cân nhắc xung kích vô thượng Tiên cảnh.
Mà lại hắn còn có một bộ kiếm quyết vô địch Cửu Diệp Trảm Tinh Thần, như vậy trên trời dưới đất Diệp Thu có thể tới lui tự nhiên.
"Sư tôn, sư tôn. . ." Diệp Thu vẫn còn đang hưng phấn thì bên tai hắn truyền đến tiếng kêu nhẹ nhàng.
Diệp Thu vội vàng kịp phản ứng, phát hiện gọi hắn người là Triệu Uyển Nhi thì sửng sốt hỏi: "Sao vậy?"
Triệu Uyển Nhi thở phào một hơi, nói: "Không có gì. . . Vừa rồi đệ tử thấy sư tôn ngây người lâu như vậy, đệ tử một mực gọi mà ngài cũng không phản ứng nên tưởng rằng ngài xảy ra chuyện gì."
Nghe vậy Diệp Thu gõ cái đầu nhỏ của nàng, nói: "Nha đầu chết tiệt này, không có việc gì lại đi trù ẻo tôn của ngươi sao?"
"Đệ tử không có. . ." Triệu Uyển Nhi ôm cái đầu của nàng bị Diệp Thu gõ, bộ dáng rất đau buồn bực nói.
Nàng chỉ là lo lắng mà thôi chứ thật sự không có ý trù ẻo sư tôn.
Sau khi ổn định lại, Triệu Uyển Nhi lại nói ra: "Sư tôn, vị Thiên Dật sư thúc kia không có sao chứ?"
Nhìn xem Thiên Dật đạo nhân nhíu chặt lông mày, vẻ mặt thống khổ, Triệu Uyển Nhi có chút lo lắng.
Vị sư thúc này nếu như chết trên Tử Hà phong thì bọn nàng sao có thể không có liên quan.
Đến thời điểm đó Bổ Thiên giáo tại Thiên Vực khẳng định sẽ không có khả năng từ bỏ ý đồ, nguyên bản hai giáo muốn giao hảo cũng có thể là bởi vì việc này mà dẫn đến quan hệ vỡ tan.
Diệp Thu nghe vậy cũng hướng về Thiên Dật đạo nhân nhìn lại, triển khai thần thức tra xét tình huống thân thể hắn một cái.
Rất nhanh sau đó Diệp Thu liền xem rõ ràng, giải thích: "Hắn không có việc gì, căn cơ của hắn đã được ta sửa chữa phục hồi, giờ phút này hắn đang ở trong giai đoạn phát lực, đợi đến khi hắn tái tạo Đạo thể thì liền có thể nhất phi trùng thiên."
"Vâng. . ." Triệu Uyển Nhi che ngực thở ra một hơi, mang bộ dáng vậy là ta an tâm rồi.
"Được rồi, chuyện của hắn đã giải quyết tốt, hiện tại chúng ta nên đến giải quyết một cái vấn đề của ngươi." Diệp Thu nhắc nhở một câu.
Sau đó hắn dạo bước trở lại cao vị, tiện tay cầm lấy ly Khổ Đinh trà do Lâm Thanh Trúc cho hắn lúc trước chậm rãi uống một hớp.
"Chuyện của đệ tử sao?" Triệu Uyển Nhi nghe vậy thì có chút mờ mịt.
Ta thì có chuyện gì a?
Triệu Uyển Nhi nhìn về phía Diệp Thu, trăm mối không có cách giải nên hỏi: "Sư tôn, đệ tử có vấn đề gì ạ?"
"Ngươi có vấn đề gì sao?" Diệp Thu cười cười hỏi lại.
Trong lòng hắn đang âm thầm nói ra:
Vấn đề của ngươi rất lớn, chính là có thể để cho sư tôn của ngươi lại sáo lộ một đợt!
Đồ nhi ngoan, ngày thường sư tôn đối với ngươi rất không tệ, cho nên đã đến thời điểm ngươi báo đáp sư tôn rồi!
Kiệt kiệt kiệt!
Trong nội tâm Diệp Thu cười tà ác một tiếng, có chút ý tứ ma quyền sát chưởng. Nhưng ngoài mặt Diệp Thu lại tỏ ra rất sầu lo mà thở dài một hơi.
"Aiii. . ."
Nhìn thấy Diệp Thu than thở với ánh mắt sầu lo, Triệu Uyển Nhi lập tức run lên.
Đây là thế nào? Vì sao thần thái của sư tôn lại như thế?
Chẳng lẽ ta lại có vấn đề gì nghiêm trọng để cho sư tôn phải tổn tinh thần?
Triệu Uyển Nhi trong nháy mắt liền trở nên khẩn trương lên. Diệp Thu chỉ vừa thở dài một tiếng mà nàng liền không chút do dự mà trực tiếp mắc câu.
"Sư tôn, ngài làm sao vậy? Uyển Nhi đã làm sai điều gì rồi sao?" Triệu Uyển Nhi cảm thấy bàng hoàng thất thố, không biết vì sao nên hỏi.
Nhìn đến đây Diệp Thu lập tức nội tâm vui mừng.
"Khặc khặc, con cá đã mắc câu rồi! Tiếp xuống chính là thời khắc vi sư biểu diễn."
"Ngươi chuẩn bị xong chưa? Chuẩn bị kỹ càng nghênh đón vi sư yêu mến đi!"
Trong lòng âm thầm nghĩ vậy, Diệp Thu nhẹ nhàng vẫy tay một cái, ra hiệu cho Triệu Uyển Nhi đi đến trước mặt hắn.
Triệu Uyển Nhi lập tức khẩn trương đi tới trước mặt Diệp Thu.