Diệp Thu nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Triệu Uyển Nhi, rầu rĩ nói: "Đồ nhi à, đoạn thời gian qua vi sư luôn một mực phát sầu vì chuyện của ngươi đó, ngươi có biết không?"
"A..." Triệu Uyển Nhi nghe vậy thì nội tâm cảm động một trận, nhưng nàng lại có chút không minh bạch mình có chuyện gì đáng để sư tôn sầu lo như thế.
Rất nhanh sau đó Diệp Thu liền giải đáp nghi ngờ của nàng.
"Trước đây vi sư từng dạy cho ngươi Hồng Liên Nghiệp Hỏa Thuật. Cái bí pháp này nhìn như cường đại nhưng lại tồn tại thiếu hụt rất lớn."
"Tiền kỳ thì còn chưa thể nhìn ra thiếu hụt cái gì, nhưng bây giờ ngươi cũng đã đạt tới Giáo chủ cảnh, vậy ngươi chắc hẳn đã có thể cảm giác được rồi."
"Cái bí pháp này đang dần dần bộc lộ ra sự thiếu hụt của nó, nó khiến cho ngươi tu hành trở nên chậm chạp đi nhiều."
"Nếu cứ tiếp như thế thì tiền đồ của ngươi rất đáng để vi sư lo lắng."
Lời này vừa nói ra, Triệu Uyển Nhi lập tức giật mình, hai mắt bắt đầu đỏ bừng, khóe mắt hình như đã có nước mắt.
Thì ra sư tôn vẫn luôn một mực chú ý ta tu hành như thế nào, ngài chưa từng có xem nhẹ qua ta! Sư tôn trong đoạn thời gian qua đều là vì chuyện của ta mà phát sầu!
Nghĩ tới đây, hai mắt Triệu Uyển Nhi đỏ lên, chảy xuống một giọt nước mắt, nức nở nói ra.
"Sư tôn, ngài đừng nói nữa, ngài đối với Uyển Nhi vô cùng tốt, Uyển Nhi vẫn luôn ghi ở trong lòng."
"Sư tôn đã làm cho Uyển Nhi đủ nhiều rồi, ngài không cần lại vì Uyển Nhi mà hao tổn tinh thần nữa. Cả đời Uyển Nhi không có lý tưởng gì quá lớn, chỉ cần có thể được hầu hạ bên người sư tôn thì dù cho Uyển Nhi không thể thành tiên thì Uyển Nhi cũng không quan tâm."
"Dù cho một trăm năm sau Uyển Nhi chỉ còn là một bộ xương khô thì Uyển Nhi cũng đã thỏa mãn rồi."
Triệu Uyển Nhi nói lời phát ra từ nội tâm. Nàng hồi tưởng lại từng đoạn thời gian đã qua bên cạnh Diệp Thu.
Trước khi lên núi nhân sinh của Triệu Uyển Nhi là một mảnh lờ mờ, cho đến khi lên núi thì nàng mới dần dần minh bạch một chuyện, thì ra trong nhân thế có quá nhiều hoan thanh tiếu ngữ. Nàng đã chân chính cảm nhận được quãng thời gian không buồn không lo.
Triệu Uyển Nhi được làm bạn tại bên cạnh sư tôn cùng sư tỷ, ngày thường nàng còn có phải chiếu cố tiểu sư muội hay bát nháo, sinh hoạt trở nên muôn màu muôn vẻ.
Vậy nàng sao dám đòi hỏi sư tôn? Sao sao dám cầu xin sư tôn vì nàng làm cái gì?
Nhìn xem Triệu Uyển Nhi mang dáng vẻ đáng thương, Diệp Thu đột nhiên có cảm giác phải chăng hắn đã chơi lớn rồi hay không?
Nhưng cái hiệu quả này ngược lại là không tệ, áo bông nhỏ chung quy vẫn là áo bông nhỏ, rất biết thông cảm cho sự vất vả của sư tôn.
"Ừm, đồ nhi ngoan, biểu hiện của ngươi vi sư luôn một mực nhìn ở trong mắt. Cả đời vi sư rất không hối hận vì đã thu nhận ba người các ngươi làm đồ đệ, bởi vì các ngươi đều là đồ nhi ngoan của vi sư."
"Năm đó khi các ngươi vừa lên núi thì vi sư cũng đã đáp ứng sẽ bảo hộ các ngươi nhập đạo, truyền thụ cho các ngươi tiên pháp."
"Bây giờ sư tỷ của ngươi đã là kiếm đạo xuất thần, dương danh cùng thế hệ. Tiểu sư muội của ngươi thì Đạo thể đã thành, chỉ đợi thuế biến thì liền có thể một bước Nhập Thánh."
"Hai người các nàng cũng đã coi là viên mãn, duy chỉ có ngươi tu hành chi pháp tồn tại thiếu hụt, tiến độ tu hành chậm chạp, không có biểu hiện ra thiên phú quá mức kinh diễm. Mà vi sư làm sao có thể bỏ rơi ngươi đơn độc được?"
Nghe Diệp mặc nói lời thấm thía như vậy Triệu Uyển Nhi trong nháy mắt liền khóc lóc như mưa.
Đúng vậy, đoạn thời gian qua nàng đã bắt đầu hoài nghi nhân sinh. Nàng cảm thấy mình là người vô dụng nhất Tử Hà phong. Cũng có thể nói nàng là một người đáng thương nhất, đáng buồn nhất.
Nhìn xem Triệu Uyển Nhi mang dáng vẻ đáng thương, Diệp Thu nhẹ nhàng lau đi nước mắt của nàng.
Lúc này hắn mười phần rõ ràng cảm xúc của Triệu Uyển Nhi đã đến đỉnh điểm, thời khắc quan trọng nhất để hắn sáo lộ đã tới.
"Vì chuyện của ngươi mà vi sư đã tìm đọc mấy vạn cuốn cổ tịch, bế quan suốt một năm để tham ngộ Hồng Liên Nghiệp Hỏa Thuật, thôi diễn hơn vạn lần."
"Rốt cục ông trời cũng không phụ người có lòng, vi sư đã thành công hoàn thiện công pháp này."
Lời này vừa nói ra, Triệu Uyển Nhi lập tức run lên, ánh mắt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Thì ra sư tôn bế quan suốt một năm không phải là vì đột phá Phong Vương cảnh, mà là vì muốn tìm ra phương pháp giải quyết vấn đề tu hành của ta!
Giờ khắc này, trái tim Triệu Uyển Nhi đã triệt để bị hòa tan, bổ nhào vào trong ngực Diệp Thu mà khóc.
Sư tôn vẫn là người thương yêu ta nhất!
Ngài đã vì ta mà đã bế quan tìm đọc hơn vạn cuốn cổ tịch suốt một năm, thôi diễn cổ pháp hơn vạn lần cả ngày lẫn đêm! Một vị ân sư như thế thì ta nên dùng cái gì để báo đáp ngài đây? Ta quá cảm động rồi!
Dưới những lời này của Diệp Thu, tâm tình của Triệu Uyển Nhi đã trực tiếp bị công phá.
Nàng căn bản không quan tâm đến bí pháp tu hành gì nữa, nàng chỉ quan tâm sư tôn đối với nàng rất tốt. Trong lòng nàng đã không còn thứ gì có thể quan trọng hơn Diệp Thu.