“Ha ha ha, xem ra tên này vẫn không có ý định buông tha chúng ta.” Triệu Uyển Nhi kéo hồng bào trên người một cái và nghiền ngẫm cười nói.
Lâm Thanh Trúc thì mang sắc mặt nặng nề, nói: “Uyển Nhi, một mình Dương Tiêu không đáng sợ, nhưng ta chỉ sợ trưởng bối phía sau hắn...”
Lời nói có chút dừng lại mang ngụ ý đã rất rõ ràng, mà Lâm Thanh Trúc lo lắng không phải là không có lý.
Dù sao đây cũng là Quảng Lăng thành, mà thực lực của Dương gia vẫn là rất đáng sợ.
Hơn nữa đối phương hình như còn là đệ tử của thánh địa Bất Lão Sơn, Bổ Thiên Giáo mặc dù không sợ Bất Lão Sơn nhưng vẫn duy trì thái độ bằng hữu.
Hôm nay các nàng làm như vậy thì sẽ có thể gián tiếp khiến cho hai đại thánh địa chiến tranh hay không đây?
Thấy Lâm Thanh Trúc có chút lo lắng mà Tiêu Dật liền vỗ ngực nói: “Tiên Tử yên tâm, chỉ cần có ta ở đây thì Dương Tiêu sẽ không dám làm ra hành động quá đáng đâu. Dương gia của hắn có người thì Tiêu gia của ta cũng không phải ăn chay. Nếu như hai vị Tiên Tử không chê thì có thể theo ta về Tiêu gia ở tạm vài ngày.”
Đối với đề nghị này của Tiêu Dật thì Lâm Thanh Trúc hết sức bất ngờ, nàng thật sự không hiểu nổi Tiêu Dật vì sao muốn giúp các nàng?
Đôi bên chỉ tình cờ gặp nhau, giao tình qua lại rất bình thường, thậm chí còn có chút ân oán. Tiêu Dật thế mà lại giúp các nàng mà đi đối nghịch với Dương Tiêu, hắn thật sự làm cho các nàng xem không hiểu.
Nghe được lời này của Tiêu Dật thì ngay cả Tư Đồ Trường Phong cũng có chút bất ngờ.
“Tiêu công tử quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, dám vì hồng nhan mà nổi giận. Lòng dạ như thế thật để cho lão phu bội phục.” Tư Đồ Trường Phong nói.
Nghe vậy mà Tiêu Dật cũng có chút chột dạ nên lại gần nhỏ giọng nói vào bên tai Tư Đồ Trường Phong.
“Tư Đồ tiền bối, ngài cũng đừng giễu cợt ta, ta chẳng phải vì hồng nhan mà nổi giận, ta vì sợ sư tôn của các nàng mà thôi.”
“Tên kia căn bản cũng không phải là người, nếu ta không chiếu cố các nàng thật tốt thì ta sợ đến lúc hắn đến Quảng Lăng thành thì ta sẽ qua đời ngay tại chỗ.”
“Hả?” Tư Đồ Trường Phong liền sửng sốt nhìn xem Tiêu Dật một cái, trong lòng hắn hết sức tò mò.
Rốt cuộc là vị đại nhân vật nào mà có thể dọa cho Tiêu công tử ngang ngược trở thành cái bộ dạng này? Hơn nữa tại Quảng Lăng thành còn có Tiêu Chiến cha hắn làm chỗ dựa. Chẳng lẽ đối phương thật sự là có thể giết được Tiêu Dật sao?
“Tiêu công tử, ngươi nói người kia rất lợi hại sao?”
“Hắn đâu chỉ là lợi hại mà quả thực là mạnh biến thái!”
“Hai tên cường giả Thần Tàng Ngũ Cảnh kia của Lâm Gia thì ngươi hẳn là hiểu rõ. Tên kia thế mà chỉ đánh ra một kiếm nhẹ nhàng nhưng suýt nữa đã lấy đi mạng già của hai lão đầu đó.”
“Má ơi! Đời này ta chưa từng thấy ai mạnh mẽ đến vậy!”
“Ồ? Ngươi nói như vậy để ta đột nhiên có chút hứng thú!”
Hai tên cường giả kia của Lâm gia thì Tư Đồ Trường Phong vẫn là hiểu rõ vô cùng, vì hắn đã từng giao thủ qua.
Nhưng sư tôn của hai tiểu cô nương này vậy mà chỉ đánh ra một kiếm thì liền trọng thương được bọn họ.
Đông Hoang lúc nào xuất hiện một vị Cường Giả như vậy, thế mà một chút tin tức mà hắn cũng không có.
Nếu đúng như Tiêu Dật nói thì sư tôn của hai cô nương này tuyệt đối là một vị đáng giá kết giao bằng hữu sâu sắc.
“Hừ, Tiêu công tử, ngươi nói người này có tôn tính đại danh là gì, tu hành ở tòa Tiên Sơn nào?”
“Bổ Thiên Giáo, thủ tọa của Tử Hà Phong, Diệp Thu!”
“Bổ Thiên Giáo, Tử Hà Phong!”
Sau khi bình tĩnh lại, Tư Đồ Trường Phong đột nhiên nhớ tới một người, đó là một lão giả Tiên Phong Đạo Cốt, dùng lực một người đè ép toàn bộ Tiên Môn Thánh Địa ở Đông Hoang không thể ngẩng đầu lên được.
Ông ta được xưng là cường giả tuyệt đỉnh dưới Phong Vương cảnh, hiệu là Huyền Thiên đạo nhân.
Chẳng lẽ người này là cao đồ của Huyền Thiên đạo nhân?
“Hóa ra là vậy! Khó trách a!”
Tư Đồ Trường Phong nhớ rất rõ ràng, Huyền Thiên đạo nhân chính là thủ tọa đời trước của Tử Hà Phong tại Bổ Thiên Giáo.
Hắn nhìn Lâm Thanh Trúc và Triệu Uyển Nhi một cái thật sâu và liền phát hiện trên người các nàng phát ra khí tức của Thần Cốt.
“Ồ, hai khối Tiên Thiên Thần Cốt sao?”
Tư Đồ Trường Phong hít một hơi khí lạnh, thần sắc hắn trở nên có chút khẩn trương.
Bản thân Thần Cốt chính là thể chất tu tiên vô cùng khó có được, vậymà hai người các nàng mỗi người lại có một khối. Hơn nữa thuộc tính hoàn toàn tương phản gồm một băng một hỏa, vả lại phẩm cấp còn cực cao.
Lâm Thanh Trúc có thực lực mạnh nhất, giờ phút này nàng đã là Thiên Tướng nhất phẩm. Còn Triệu Uyển Nhi mặc dù chỉ là Huyền Chỉ nhị phẩm nhưng khí tức nghiệp hỏa nóng rực trên người nàng làm ông ta vô cùng kinh ngạc, xem ra sức chiến đấu cũng không yếu.
Hai nhân tài ngút trời như vậy mà đều là đồ đệ của Diệp Thu sao? Thật không thể tưởng tượng nổi!
Thế gian này lại có kỳ nhân như thế ư? Dương gia lần này sợ là đá trúng thiết bản rồi!”
Tư Đồ Trường Phong nhỏ giọng nói thầm rồi nhìn Tiêu Dật một chút.
Ông ta nhất thời hiểu được tại sao Tiêu Dật phải đắc tội với Dương Tiêu để cố gắng bảo vệ hai cô nương này. Thì ra Tiêu gia muốn ôm bắp đùi này của Bổ Thiên Giáo.
Chà, đây là một sự lựa chọn rất khôn ngoan!