“Tiên Tử, như thế nào? Muốn hay không đi nhà ta ở vài ngày? Các ngươi yên tâm, Tiêu Dật ta tuyệt đối sẽ không có bất kỳ xúc phạm nào.”
“Lúc trước là ta không hiểu chuyện nên mới đắc tội lệnh sư, ta hiện tại chỉ muốn chuộc tội để khẩn cầu có thể đạt được sự tha thứ của lệnh sư.”
“Chỉ cần các ngươi chịu theo ta trở về Tiêu gia của ta thì Dương Tiêu tuyệt đối không dám làm gì các ngươi.”
Nghe xong đề nghị của Tiêu Dật, Lâm Thanh Trúc có chút do dự.
Chủ yếu nàng không muốn đem sự tình làm lớn chuyện, bởi vì sau lưng Dương Tiêu còn có Bất Lão sơn. Chuyện này một khi lớn lên sẽ dẫn tới mâu thuẫn giữa các tông môn. Các nàng có thể sẽ gây họa cho sư tôn mà nàng lại không muốn như vậy.
“Sư tỷ, ta cảm thấy ngược lại là có thể tới Tiêu gia ở hai ngày. Sư tôn hôm qua đã đi sâu vào chỗ không người rồi, khi nào trở về cũng không có tin chính xác. Chúng ta thay vì đi bộ khắp nơi thì còn không bằng ở chỗ này chờ sư tôn.” Triệu Uyển Nhi cũng phụ họa nói.
Nàng cũng không lo lắng sự trả thù của Dương gia, nhưng nếu như có thể tránh khỏi loại phiền toái này thì đó là chuyện không thể tốt hơn nữa.
Dù sao thân phận của nàng rất đặc thù, không phải vạn bất đắc dĩ thì sẽ tận lực không bại lộ.
“Ừ, cũng được! Vậy theo ý ngươi đi.” Lâm Thanh Trúc suy đi nghĩ lại và vẫn gật đầu đáp ứng.
Trong lòng nàng có chút lo lắng sư tôn ở sâu trong chỗ không người thì có thể gặp phải nguy hiểm gì hay không?
Lấy thực lực Giáo Chủ cảnh của Diệp Thu, chỉ cần không gặp phải hung thú cấp bậc Giáo Chủ cảnh thì cũng sẽ không có chuyện gì.
Nhưng hơi thở hắc ám thần bí kia quả thật quá quỷ dị. Nếu nhiễm phải nó thì cho dù là Đại La thần tiên cũng chạy trời không khỏi nắng.
Lâm Thanh Trúc thậm chí có chút hối hận tại sao lại để cho Diệp Thu thay nàng đi điều tra chuyện hung thú bạo động. Nếu không phải như thế thì sư tôn của nàng cũng sẽ không mạo hiểm tiến vào nơi nguy hiểm như vậy.
Nàng chỉ có thể khẩn cầu ở trong lòng Diệp Thu không nên gặp bất cứ nguy hiểm gì, nếu không cả đời nàng đều khó có thể tha thứ cho mình.
Đạt được sự đồng ý của Lâm Thanh Trúc, Triệu Uyển Nhi ôn nhu cười nói với Tiêu Dật: “Vậy làm phiền Tiêu công tử nhé.”
“Khà khà, không có gì, không có gì! Một cái nhấc tay mà thôi! Chư vị tiên tử không chê là tốt rồi!”
“Chúng ta vẫn nên nhanh đi thôi, cẩn thận Dương Tiêu trở về trả thù. Tên này có tâm trả thù rất mạnh, không thể không đề phòng.”
Tiêu Dật thúc giục và đi trước một bước xuống lầu.
Lúc này, trong tửu lầu đối diện Tầm Dương lâu, Dương Tiêu đã bị lửa giận công tâm, càng nghĩ càng cảm thấy bực bội mà hung hăng ném nát một cái chén rượu, quát ro: “Theo dõi chặt chẽ bọn hắn cho ta! Hừ, Tư Đồ Trường Phong chỉ tạm thời bảo vệ được các ngươi chứ bảo vệ không được các ngươi cả đời! Ta cũng không tin các ngươi sẽ không đi ra ngoài. Tại Tầm Dương lâu ta không dám động thủ, nhưng ở bên ngoài thì ta xem ngươi còn lấy cớ gì để ngăn cản ta ra tay.”
“Công tử, chuyện này liên quan đến Tiêu Dật thì chúng ta có nên trở về bẩm báo gia chủ một chút hay không?” Người hầu đi theo dò hỏi.
Dương Tiêu trái lo phải nghĩ, vì chút chuyện này hắn còn không muốn kinh động đến phụ thân hắn.
Nhưng mà chuyện này nếu Tiêu Dật chủ động cuốn vào thì cũng đừng trách hắn không khách khí.
Dương gia và Tiêu gia vẫn luôn bất hòa, phụ thân hắn vẫn không có cớ ra tay chèn ép Tiêu gia, nếu như Tiêu Dật vừa vặn cho cơ hội này thì quá tốt.
“Hừ, ngươi trở về một chuyến đem chuyện nơi này bẩm báo cho phụ thân ta.”
“Vâng, tiểu nhân sẽ lập tức trở về.”
Trong phòng có một vị mỹ nữ đang hầu hạ Dương Tiêu để giúp hắn hạ hỏa.
Thời gian trôi qua từng chút một, dòng người cứ tràn qua đường phố dường như không nhận ra rằng một mối nguy hiểm vô hình đang đến gần.
Tại Tầm Dương lâu, trong lòng Tiêu Dật tràn đầy vui mừng mà đi xuống lầu, phía sau hắn đi theo mấy người Triệu Uyển Nhi.
Cả đám đang chuẩn bị đi về Tiêu gia thì bỗng nhiên một đám người áo đen vây quanh, chặn lại bọn hắn ngay trên đường phố.
Nhìn thấy tình thế này thì Tiêu Dật liền căng thẳng trong lòng, hắn lập tức biết được là do Dương Tiêu giở trò quỷ.
Tiêu Dật đang muốn nói cái gì thì...
“Ha ha ha, tới còn rất nhanh.” Triệu Uyển Nhi dẫn đầu đi ra đưa mắt nhìn về phía trước cười nói.
Chỉ thấy một nam nhân áo xanh chậm rãi đi tới. Người này chính là Dương Tiêu.
Sau khi cơn giận qua đi, hỏa khí của hắn đã giảm xuống không ít mà khôi phục phong thái ngày xưa.
Dương Tiêu cười nói: “Hai tiện nhân kia, hôm nay ta muốn xem các ngươi có thể đi đâu? Có phải các ngươi đang cảm thấy tên phế vật Tiêu Dật này thật sự có thể bảo vệ các ngươi hay không?”
Triệu Uyển Nhi mặt không đổi sắc mà liếc mắt nhìn xem những người mặc áo đen xung quanh.
Từ lão nhắc nhở: “Mọi người cẩn thận, trong những người này có không ít cao thủ, trong đó người có thực lực cao nhất có tu vi là Vô Cự Lục Phẩm.”
“Chỉ mới Vô Cự Lục Phẩm mà thôi! Từ lão, ngươi chính là cao thủ Vô Cự Cửu Phẩm thì sợ hắn làm gì?” Tiêu Dật bất mãn nói.
Từ lão lắc đầu mà không có phản bác, nếu như đối phương chỉ có một vị cao thủ Vô Cự Lục Phẩm thì ông ta khẳng định không sợ. Nhưng vấn đề là liệu điều này có thể sao?
Dương Tiêu biết rõ dưới tình huống ông ta ở đây thì làm sao có thể chỉ gọi tới một tên cao thủ Vô Cự Lục Phẩm?
Trong phạm vi mấy dặm của đường phố này khẳng định còn ẩn giấu rất nhiều cao thủ!