Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 67 - Chương 67 - Tranh Đấu Kịch Liệt

Chương 67 - Tranh Đấu Kịch Liệt
Chương 67 - Tranh Đấu Kịch Liệt

Mấy người bị vây chặt ở góc đường, Dương Tiêu lúc này vui vẻ cực kỳ nói với Triệu Uyển Nhi: “Tiện nhân, ngươi không phải rất cuồng khi nói lão tử không đủ tư cách sao? Hôm nay ta xem ai có thể cứu được ngươi.”

Triệu Uyển Nhi không có phản bác, từ đầu đến cuối đều không có bất kỳ biểu hiện gì, thậm chí sắc mặt cũng không có lộ ra nửa điểm sợ hãi.

Thân là công chúa hoàng gia, nếu như bị tình cảnh nhỏ này dọa cho kinh hoàng thất thố thì nàng cũng không dám bỏ trốn như trước kia.

“Láo xược!”

“Mở mắt chó của ngươi ra nhìn, dám cùng công chúa nhà ta nói chuyện như vậy, ngươi ăn gan hùm mật gấu à?” Thấy đối phương sỉ nhục Triệu Uyển Nhi như thế, Tiểu Linh lập tức nổi giận quát lớn.

“Công chúa?” Lời này vừa nói ra thì toàn trường liền khiếp sợ.

“Nàng là công chúa sao? Công chúa của vương triều Ly Dương sao?” Dương Tiêu mang vẻ mặt không tin nhìn Triệu Uyển Nhi.

Nếu như đối phương thật sự là công chúa của vương triều Ly Dương, như vậy Dương gia của hắn ở trước mặt nàng quả thật không đủ tư cách.

Dương gia dù lợi hại thế nào thì cũng chỉ là một gia tộc dưới sự thống trị của vương triều Ly Dương, làm sao có thể đánh đồng với vương triều.

Luận về thành Quảng Lăng mà nói, đại tướng quân của phủ thành chủ cũng không phải là người mà Dương gia của hắn có thể chọc tới.

So với sự khiếp sợ của Dương Tiêu, Tiêu Dật càng nhiều hơn là ngạc nhiên và mừng rỡ.

“Mẹ nó! Nàng dĩ nhiên là công chúa sao?”

“Khà khà, lần này ta thật sự ôm đến bắp đùi to rồi! Lão tử thật sự là quá thông minh, vậy mà liếc mắt một cái liền nhìn ra nàng không giống người bình thường, ngay từ đầu liền lấy lòng nàng.”

Tiêu Dật mừng rỡ như điên mà nhìn xem Dương Tiêu kia, lúc này sắc mặt Dương Tiêu khó chịu giống như là ăn phải phân vậy.

“Không, ta không tin đây là sự thật! Hừ, ngươi làm sao chứng minh ngươi là công chúa?”

Triệu Uyển Nhi khẽ mỉm cười, lộ ra khí chất ưu nhã nói ra: “Dương công tử, ngươi muốn ta làm sao chứng minh đây?”

“Ít nhất, ngươi phải lấy ra tín vật có thể chứng minh thân phận hoàng gia của ngươi.”

“Xin thứ lỗi cho ta không thể xuất trình.” Triệu Uyển Nhi tiếc nuối nói ra.

Nàng lần này là trốn ra ngoài nên trên người căn bản không có mang theo tín vật hoàng gia gì.

“Ha ha ha, nếu không thể chứng minh vậy thì đừng trách ta không khách khí. Giả mạo công chúa hoàng gia thì tội ngươi càng tăng thêm một bậc, hôm nay ta xem ai có thể bảo vệ nổi ngươi?”

Nghe Triệu Uyển Nhi không thể chứng minh mà Dương Tiêu lập tức cười to.

Mặc kệ Triệu Uyển Nhi rốt cuộc có phải là công chúa hay không, chủ yếu nàng không thể chứng minh thì Dương Tiêu sẽ coi hết thảy là giả mạo mà xử lý, coi như hoàng gia thật sự truy cứu xuống thì hắn cũng có thể kiếm cớ.

“Khà khà, công chúa xinh đẹp như thiên tiên thì chắc hẳn sẽ có cảm giác chinh phục.” Trong lòng Dương Tiêu vui như nở hoa, dưới sự thúc đẩy mạnh mẽ của dục vọng chinh phục mà giơ tay hô lên: “Làm đi!”

“Ta xem ai dám!” Tiêu Dật trong nháy mắt chắn ở phía trước, trông rất có diễn xuất anh hùng.

“Hừ, ngay cả hắn cũng bắt đi cho ta!” Dương Tiêu cũng mặc kệ nhiều chuyện như vậy, hiện tại chuyện duy nhất mà hắn muốn làm chính là bắt đi Triệu Uyển Nhi.

Chỉ nghe Dương Tiêu ra lệnh một tiếng, hơn mười người phía sau lập tức xuất thủ.

Từ lão làm việc nhân đức không nhường ai mà chắn ở phía trước nhất, ông ta lấy sức một mình nỗ lực che chở cho đám người.

Lúc này, từ trong đường phố sau lưng đồng thời giết ra hai tên lão già áo đen, dĩ nhiên tất cả đều là cường giả Vô Cự Cửu Phẩm.

Từ lão lập tức cảm thấy áp lực tăng gấp bội, vì đúng như hắn dự đoán lúc trước, Dương Tiêu đã có chuẩn bị mà đến.

Lúc này, trên bệ cửa sổ lầu hai của Tầm Dương lâu, Tư Đồ Trường Phong đang nhìn chăm chú một màn này nhưng cũng không có nhúng tay vào. Bởi vì hắn đã cảm giác được một hơi thở kinh người đang hướng bên này chạy tới.

“Công tử, để ta tới ngăn cản bọn họ, các ngươi mau chạy đi!” Từ lão dùng sức một mình ngăn trở sự tấn công của cả đám cao thủ và cao giọng nói.

Cho dù đối mặt với hai vị cường giả Vô Cự Cửu Phẩm vây đánh mà ông ta vẫn không rơi vào thế hạ phong.

“Ha ha ha, các ngươi đi không nổi!” Đúng lúc này, một giọng nói vô cùng ngông cuồng từ xa truyền đến, chỉ thấy một nam nhân trung niên dáng người cao lớn dùng long hành hổ bộ chạy như bay mà đến.

“Dương Hạc!” Từ lão liền sợ hãi trong lòng, người này chính là gia chủ của Dương gia, là cường giả Thần Tàng Ngũ Cảnh.

“Hôm nay ai tới cũng không cứu được các ngươi! Đều lưu lại cho lão phu đi!” Dương Hạc vừa ra sân thì trong nháy mắt đã đánh ra một chưởng, trong nháy mắt Từ lão đã bị đánh trọng thương và suýt nữa mất mạng.

Vào lúc này...

“Dương gia các ngươi thật không biết xấu hổ, ta xem hôm nay ai dám động đến con ta?” Một giọng nói khác vang lên, trong phút chốc bầu không khí trên con đường của thành Quảng Lăng liền bị đè nén lại.

Nhìn lại là một nam nhân trung niên tay cầm đao lớn, không giận tự uy đang chậm rãi đi tới.

“Cha!” Nhìn thấy người tới thì Tiêu Dật liền mừng rỡ giống như tìm được người tâm phúc.

“Dật nhi không cần sợ, đã có cha ở đây thì ta xem hôm nay ai dám động đến ngươi?” Tiêu Chiến hào khí ngút trời nói ra, trong lòng hắn lửa giận vạn trượng.

Còn có người dám đứng trước mặt ta ăn hiếp con trai ta sao?

Đây không phải là đang đánh vào mặt của Tiêu Chiến ta sao?

Trong phút chốc, Tiêu Chiến đã đi tới trước mặt đám người. Ông ta xem xét một chút thương thế của Từ lão thì càng là hỏa nộ ngút trời.

“Các ngươi ba người đánh một người thật không biết xấu hổ!”

Tiêu Chiến mở hết hỏa lực mà chém tới đao lớn trong tay, vừa thấy mặt liền cùng Dương Hạc chiến đấu kịch liệt cùng một chỗ.

Hai người đều là cường giả Thần Tàng Ngũ Cảnh, lại là người cùng thế hệ, tranh đấu cả đời mà vẫn luôn không phân cao thấp.

Hôm nay dưới sự gia trì của cơn thịnh nộ thì Tiêu Chiến lại mơ hồ chiếm ưu thế.

Bình Luận (0)
Comment