Diệp Thu nhàn nhạt nói ra:
"Không cần nhiều lời, ngươi và ta có cùng nguồn gốc, ở chỗ này gặp nhau cũng coi là duyên phận."
"Ta giúp ngươi cũng chỉ là tiện tay mà thôi, cứ coi như đây là một phen Tạo Hóa của ngươi đi."
Nghe Diệp Thu nói vậy Thiên Dật đạo nhân lập tức run lên, ánh mắt càng trở nên sùng bái Diệp Thu.
A. . . Đúng là cao nhân a!
Có trông thấy được không, đây mới thật sự là cao nhân!
Nhấc tay nói chuyện rất thanh tĩnh ưu nhã, không màng danh lợi, không vì dục vọng thế tục mà thay đổi!
Thuận miệng một lời chính là chân lý đại đạo, để cho người ta không khỏi bội phục!
"Hít phù. . ."
Thiên Dật đạo nhân hít sâu một hơi, hắn xem như hoàn toàn bội phục Diệp Thu. Trong lòng hắn đột nhiên có chút tự hào Tử Hà nhất mạch vậy mà có thể sinh ra cao nhân bực này. Về sau ra ngoài hắn cũng có cái để trang bức rồi.
He he he. . . phía dưới truyền thừa đạo thống của ta có một vị Đại Đế vui vẻ như vậy các ngươi làm sao có thể trải nghiệm được chứ!
"Bất kể nói như thế nào ngài cũng có tái tạo chi ân đối với Thiên Dật, sau này nếu ngài có cần Thiên Dật thì cứ mở miệng giao phó, Thiên Dật tuyệt đối không chối từ." Thiên Dật đạo nhân cuối cùng nói ra một câu.
Hắn mặc kệ Diệp Thu có coi trọng hắn hay không vì đó là chuyện của Diệp Thu. Điều hắn cần làm chính là tận khả năng báo đáp Diệp Thu.
Sau đó Thiên Dật đạo nhân quay đầu lại nhìn về phía Mạnh Thiên Chính, nói:
"Mạnh sư huynh, hành trình đi tới Đông Hoang lần này sư đệ đã đạt được lợi ích không nhỏ. Cho đến hôm nay ta mới minh bạch cái gì mới thật sự là ếch ngồi đáy giếng. Ta xin bồi tội ngạo mạn vô lễ lúc trước, mong rằng sư huynh không có trách tội."
"Bổ Thiên giáo tại Đông Hoang cũng không thua kém bất luận cái đạo thống gì, và càng không thua Bổ Thiên giáo tại Thiên Vực của ta."
Đây là lí do thoái thác phát ra từ nội tâm của Thiên Dật đạo nhân, hắn đã bỏ đi ánh mắt ngạo mạn khi mới vừa tới nơi đây. Lúc này bên trong ánh mắt hắn chỉ còn lại bội phục chi ý.
Bổ Thiên giáo tại Đông Hoang có một vị đại nhân vật như thế thì sao có thể bại dưới tay những thánh địa khác được.
"Nguyên bản ta còn coi Đông Hoang là vùng đất nghèo nàn, không có khả năng có được tuyệt thế thiên kiêu chân chính. Nhưng hôm nay ta mới phát hiện thì ra là do ta đã tự cho mình là thanh cao mà không coi ai ra gì."
"Bổ Thiên giáo của các ngươi có nhân tài đông đúc, không kém bất luận một tòa Viễn Cổ đạo thống nào."
Nói đến đây, Thiên Dật đạo nhân mang vẻ mặt phức tạp nhìn về phía Triệu Uyển Nhi.
Nếu như nàng xuất hiện tại đại hội luận đạo thì Bổ Thiên giáo tại Thiên Vực của ta nên dùng người nào để ứng đối với nàng đây?
Aiii. . .
Cứ việc trong lòng Thiên Dật đạo nhân không muốn thừa nhận, nhưng sự thật lại để cho hắn không thể không thừa nhận, Bổ Thiên giáo tại Đông Hoang có tiềm lực không kém gì Bổ Thiên giáo tại Thiên Vực.
Đến cùng cái đề tài ai mới là chính thống này càng thêm căng thẳng!
"Ha ha ha. . . Thiên Dật sư đệ khiêm tốn rồi."
Nghe được Thiên Dật đạo nhân chân thành tán dương như thế, Mạnh Thiên Chính rất là vui vẻ, trong lòng mừng thầm một trận.
Mặt ngoài ông ta mang bộ dáng rất khách sáo, nhưng trong lòng lại vui như nở hoa.
Ha ha ha, quá thoải mái!
Lúc trước tiểu tử ngươi xem thường chúng ta, hiện tại ngươi liền bị đánh mặt rồi phải không?
Ta quá sung sướng!
Mạnh Thiên Chính cũng không nghĩ tới Diệp Thu lại đột nhiên triển khai một màn này, trực tiếp để cho khách nhân từ Thiên Vực tới bị chấn kinh.
Ông ta chắc chắn sau khi Thiên Dật đạo nhân trở về Thiên Vực thì sẽ đến phiên Bổ Thiên giáo tại Thiên Vực phát sầu.
Dù sao đại hội luận đạo sắp tới có liên quan đến vấn đề mấu chốt trong hai giáo đến cùng ai mới là chính thống.
Bổ Thiên giáo tại Đông Hoang sinh ra thiên tài ưu tú như vậy thì Bổ Thiên giáo tại Thiên Vực không khẩn trương mới là chuyện lạ.
"Ha ha ha, Thiên Dật sư đệ, ngươi quá khiêm tốn rồi, Đông Hoang nhất mạch chúng ta có tài đức gì mà có thể được ngươi khích lệ như vậy chứ."
"Chúng ta chỉ có mấy tên đệ tử bất tài thì chỗ nào có thể vào được pháp nhãn của ngươi a."
Lúc này ngay cả Tề Vô Hối cũng thoải mái lật trời, miệng hắn nói lời khách sáo nhưng trên thực tế trong lòng hắn tuyệt đối đang cuồng hỉ.
Thiên Dật đạo nhân tất nhiên cũng minh bạch ý tứ trong lời nói của Tề Vô Hối mà sắc mặt tối đen nhưng lại không dám phản bác.
Cái lão tiểu tử này vẫn còn ghi hận lúc ta vừa mới lên núi đã coi nhẹ bọn hắn đây mà, cho nên bây giờ liền cố ý nói ra loại lời nói buồn nôn này!
Xác thực Tề Vô Hối đã trang bức thành công, Thiên Dật đạo nhân lúc này vô cùng phiền muộn.
Trước khi tới nơi này chưởng giáo sư huynh đã nói với Thiên Dật đạo nhân đây là một cơ hội mỹ hảo, hắn chỉ cần trang bức thật tốt là được rồi, chuyện khác hắn cái gì cũng không cần làm.
Kết quả cuối cùng Thiên Dật đạo nhân đã phát hiện bị vả mặt đúng là rất đau!